Chương 42: Vi sư muốn giúp ngươi độ kiếp!

"Vâng!"

Phương Trần lúc này mới vội vàng bế Trữ Thấm Nhi lên.

Cảm nhận được thân thể mềm mại không xương trong ngực, nội tâm Phương Trần cảm thấy đồng tình.

Vẫn nên mau chóng đưa nàng ta trở về thôi.

Sau này chớ bị lão già nát rượu này lừa!

“Mang nàng tới đây, sau đó đặt nàng xuống rồi đi ra.”

Lệ Phục chỉ một sơn động đằng trước.

"Vâng!"

Phương Trần gật đầu, đi vào bên trong phát hiện có một thạch đài, sau đó đem Trữ Thấm Nhi đặt xuống.

Sau khi đặt xuống, Phương Trần suy nghĩ một lúc, cuối cùng rút ra kết luận Lệ Phục bảo hắn đặt Trữ Thấm Nhi ở đây hẳn là vì muốn giúp hắn độ kiếp, cho nên trước hết để Trữ Thấm Nhi ở trong sơn động nghỉ ngơi, cứ nằm co quắp trên đất rất dễ cảm lạnh.

Nghĩ tới đây, Phương Trần cười một tiếng, xem ra sư tôn điên của hắn vẫn có lúc có tình người!

"Đi ra!"

Tiếng của Lệ Phục truyền đến từ bên ngoài sơn động.

"Vâng!"

Phương Trần quay người đi ra ngoài.

"Nuốt xuống."

Lệ Phục ném cho Phương Trần một viên dược màu nâu.

Phương Trần tiếp được, mượn ánh trăng nhìn thoáng qua viên dược, lòng sinh cảnh giác: “Sư tôn, thuốc này dùng làm gì?”

Lệ Phục tuy rằng vừa mới biểu hiện rất có nhân tính, nhưng nói cho cùng hắn là một tên điên.

Hành động của người điên rất nguy hiểm!

Phương Trần cũng không dám ăn bậy dược mà hắn đưa!

Lệ Phục không có ý muốn giải thích, dùng ngữ khí không được nghi ngờ ra lệnh: “Nuốt xuống!”

"Sư tôn anh minh thần võ, ta không phải không nguyện ý. . ."

Phương Trần thấy vậy bỗng cảm giác không ổn, vội vàng giải thích, nhưng vừa mở miệng Lệ Phục đã dùng tốc độ mắt thường không nhìn thấy xuất thủ, đem dược nhét vào miệng Phương Trần.

"Tốt lắm!"

Lệ Phục thấy thế lộ ra vẻ hài lòng.

Phương Trần hoảng sợ vội vàng đưa tay móc họng, nhưng dược kia sau khi vào trong cơ thể nháy mắt hòa tan, căn bản không kịp móc ra.

"Sư tôn, đây rốt cuộc là dược gì?"

Phương Trần sắc mặt trắng bệch khẽ hỏi.

"Hỏi gì mà hỏi? Ngươi cho rằng ta sẽ hại ngươi sao?"

Lệ Phục trừng mắt, tiếp đó lấy ngón tay chỉ lên đầu Phương Trần: “Đây là công pháp song tu Âm Dương Giao Hợp, nhớ cho kỹ!”

“Đợi lát nữa vận dụng bộ công pháp này liền có thể đem thuần âm chi lực của nha đầu kia trao đổi với nguyên dương trong người ngươi.”

“Thượng Cổ Thần Khu của ngươi là đánh cắp thiên cơ mà thành, chỉ cần ngươi cùng nàng ta song tu, nguyên dương của ngươi có thể độ nàng ta tu luyện.”

“Mà thuần âm chi lực tiến vào trong cơ thể cũng giúp ngươi vượt qua lôi kiếp!”

“Lần này vi sư giúp ngươi cũng là giúp nàng ta!”

Dứt lời, Lệ Phục trực tiếp đẩy Phương Trần há hốc mồm vào sơn động, lòng bàn tay hướng ra ngoài khẽ đẩy nhẹ.

Một tảng đá lớn không biết từ đâu ở dưới núi bắn tới, nhảy vào trong tay Lệ Phục.

Lệ Phục mặt không thay đổi dùng tay vẫy nhẹ tảng đá…

Bành! ! !

Tảng đá hình cầu hung hăng đâm vào cửa sơn động phát ra tiếng vang kinh thiên động địa, trực tiếp phá hỏng sơn động!

"Được rồi, phi lễ chớ nhìn, cho dù vi sư là sư tôn của ngươi cũng không thích hợp ở lại chỗ này."

"Ta đi trước!"

“Tảng đá lớn này tuyệt đối bảo đảm không ai tới quấy rầy ngươi!”

"Ngươi an tâm tu luyện đi!"

Lệ Phục nói xong quay người biến mất không thấy đâu.

Mà trong sơn động.

Phương Trần hai mắt đỏ thẫm, cả người rơi vào trạng thái hoảng sợ.

Cùng với lời nói của Lệ Phục, thân thể hắn càng thêm khô nóng, hắn đã ý thức được Lệ Phục cho mình dùng dược gì…

"Mẹ nó. . ."

Nội tâm Phương Trần chửi ầm lên, thân thể lại càng ngày càng nóng, trong người như có từng đợt du͙© vọиɠ tựa thủy triều tập kích, trong đầu càng xuất hiện rất nhiều hình ảnh không thể miêu tả.

"Làm sao đây?"

Trong lòng Phương Trần điên cuồng hô không ổn.

Khi hắn nhìn đến Trữ Thấm Nhi mềm mại vô lực nằm hôn mê bất tỉnh trên bệ đá, vòng eo nuột nà, bộ ngực chập trùng căng phồng cùng với mắt cá chân trắng nõn vô ý lộ ra dưới lớp y phục mỏng manh, hô hấp Phương Trần trong nháy mắt trở nên dồn dập.

Lần này xong rồi!

Thân thể Phương Trần không tự chủ được đi đến bên cạnh Trữ Thấm Nhi, lại vội vàng ngừng chân.

Hắn không thể đi tiếp!

Phương Trần đứng chôn chân tại chỗ, cố gắng làm cho bản thân thanh tỉnh.

Xuân dược lên não, nhịn không nhất định sẽ chết.

Nhưng chạm vào Trữ Thấm Nhi, Phương Trần dám cam đoan ngày mai hắn sẽ biến thành một khối thi thể hoàn chỉnh đưa về nhà.

Phương Trần dừng chân, quay đầu đi tới hướng cửa động.

Hắn đánh vài quyền, tảng đá lớn ở cửa động vẫn sừng sững bất động.

Không phá được!

Phương Trần vội vàng lấy ra ngọc giản truyền tin, nỗ lực liên hệ Khương Ngưng Y.

Nhưng mà…

Sau khi hắn rót linh lực vào lại phát hiện ngọc giản truyền tin không thể phát ra ngoài.

“Mẹ nó, chết tiệt!”

Phương Trần thấy vậy nghiến răng nghiến lợi.

Rốt cục sư tôn hắn có điên hay không?

Giây tiếp theo, Phương Trần lại đột nhiên cảm giác dược lực hung mãnh ập tới, lâp tức bị dọa vội vàng ngồi xếp bằng, đồng thời lấy ra mười mấy phù triện thanh tâm ninh thần đập lên đầu.

Một cỗ hàn ý thấm nhập vào bên trong cơ thể, áp chế cơn khô nóng kia.

Nhưng đây chỉ là hạt cát trong sa mạc. . .

Đúng lúc này.

"A. . ."

Tiếng kêu đau đớn xen lẫn hừ nhẹ truyền đến từ bệ đá.

Trữ Thấm Nhi mở to mắt, chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, đầu óc trống rỗng, sau đó mới nhớ tới chính mình bị Lệ Phục đánh ngất xỉu.

Nàng vừa định tìm Lệ Phục, hỏi đối phương vì sao lại đánh mình.

Kết quả quay đầu nhìn lại, phát hiện đang có một nam nhân sắc mặt đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa ngồi ở trong góc.

Mà mặt đối phương. . .

Phương Trần? !

Đôi mắt xinh đẹp của Trữ Thấm Nhi nháy mắt trừng lớn, không khỏi bàng hoàng thất kinh: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

Từ sau khi rời khỏi Đạm Nhiên dược phường, Trữ Thấm Nhi trước kia vốn không hiểu rõ Phương Trần, lại từ chỗ Trữ Hà nghe được không ít sự tích “hiển hách” của hắn.

Mà lúc này, sơn động tối tăm không ánh mặt trời, cửa động bị phá hỏng lại thêm cô nam quả nữ, nhất là nam nhân kia lại là Phương Trần…

Trữ Thấm Nhi nói không sợ là giả!

Thấy Trữ Thấm Nhi tỉnh lại, chẳng biết vì sao trong lòng Phương Trần trái lại thở phào một hơi.

Chí ít đối phương tỉnh lại nói không chừng còn có thể chống cự lại hắn.

Trước chất vấn của đối phương, Phương Trần cắn răng nói: “Ngươi đừng sợ, đây toàn bộ là chuyện tốt của sư… Lệ Phục.”

Phương Trần sợ Trữ Thấm Nhi cho rằng bản thân thông đồng cùng Lệ Phục nên vội vã sửa lời, không gọi đối phương sư tôn.

"Lệ tiền bối? Có ý gì? !"

Trữ Thấm Nhi có chút mơ màng.

“Hắn đánh ngươi ngất xỉu lại bức ta ăn xuân dược, hiện tại ta đang chống cực lại tác dụng của dược lực.”

Phương Trần cắn răng nói: "Nhưng bây giờ ta không ra ngoài được, ngươi mau chóng liên hệ cho gia gia ngươi, bảo hắn nhanh đến cứu chúng ta ra ngoài!”

"A?"

Trữ Thấm Nhi kinh ngạc, vấn đề này nghe có chút kỳ quái, nàng hoài nghi nhìn Phương Trần: “Rốt cục ngươi muốn làm gì?”

"Ta còn có thể muốn làm gì?"

Phương Trần kêu oan: "Ta cũng là vì trong sạch của ngươi!"

"Ai biết tên điên đó lại đột nhiên đánh ngươi ngất xỉu, lại đem ta bắt tới đây đút xuân dược…”

"Lại nói, nếu ta thật sự muốn làm gì ngươi thì ngươi cho rằng hiện tại mình có thể cản được ta sao?”

Sắc mặt Trữ Thấm Nhi khẽ thay đổi, tuy nàng bây giờ còn hơi mơ hồ, không cách nào làm rõ được xảy ra chuyện gì.

Nhưng nghĩ kỹ lại, Phương Trần hẳn không phải là người xấu.

Nếu như Phương Trần thật sự có mưu đồ, đừng nói nàng vừa nãy hôn mê bất tỉnh, cho dù là hiện tại, người không có tu vi như nàng cũng không phải đối thủ của Phương Trần.

Mà xét thấy Lệ Phục, đầu tiên là đánh ngất nàng, sau đó lại cho Phương Trần ăn xuân dược…

Nói như vậy, nàng thật sự bị Lệ Phục làm hại?

Trong lòng Trữ Thấm Nhi hối hận.

Sớm biết như thế nàng đã nghe lời gia gia, không đi theo Lệ Phục đến đây!

“Được rồi, đừng nghĩ nữa, nhanh lên, ngươi đi xem bên trong có đường khác hay không, mau tìm đường chạy ra ngoài gọi người tới giúp chúng ta!”

Phương Trần càng ngày càng không nhịn được, phẫn nộ quát lớn.

"Vâng. . ."

Trữ Thấm Nhi lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng đi vào sâu bên trong.

Nhưng không lâu sau, Trữ Thấm Nhi sắc mặt trắng bệch quay về: "Không có đường!"

Phương Trần trong lòng thầm than không ổn.

Xong đời!

"Làm sao bây giờ? Xuân dược phải giải quyết thế nào?”

Đáy lòng hắn lo lắng, bất chợt giật mình vỗ đầu một cái…

Đúng rồi!

Tại sao hắn lại quên mất cái này!

Chỉ cần hắn chết, hệ thống chẳng phải sẽ giúp hắn giải quyết xuân dược sao?

Phương Trần nghĩ tới đây, nhất thời vui mừng mở ra nhẫn trữ vật.

Nhưng vừa mở ra, sắc mặt hắn trong nháy mắt trắng bệch không khác gì Trữ Thấm Nhi.

Trong nhẫn không có độc dược!

Hôm trước hắn chiến đấu cùng Dực Hung, cùng với hôm qua tu luyện đã dùng sạch toàn bộ độc dược!

"Mẹ nó. . ."

Phương Trần đờ đẫn.

Xong đời rồi!

Lúc này dược lực lại hung mãnh phát tác…