Chương 43: Duy trì lý trí là điều xa vời

"A. . ."

Hốc mắt Phương Trần đỏ thẫm, ngẩng đầu nhìn về phía Trữ Thấm Nhi, trong mắt đã toát ra thèm muốn không cách nào che giấu.

Trữ Thấm Nhi bị ánh mắt này làm chấn kinh, kìm lòng không được lùi lại mấy bước.

Phương Trần cưỡng ép khắc chế du͙© vọиɠ của mình, lấy ra mười mấy pháp bảo từ trong nhẫn trữ vật.

Đao thương gậy gộc, phiêu châm thứ chùy.

Đủ loại vũ khí đều có.

"Ngươi muốn làm gì?"

Thấy Phương Trần đột nhiên móc ra nhiều binh khí như vậy, nhất là trong đó còn có roi da cùng dây thừng càng làm cho mắt Trữ Thấm Nhi trừng lớn, trong lòng phát run, trong đầu nháy mắt lóe lên những văn tự làm người ta đỏ mặt trong thoại bản…

Trong lúc Trữ Thấm Nhi lo lắng, Phương Trần lại cầm lấy một cây đao trực tiếp giơ lên…

Trữ Thấm Nhi bị dọa lui về sau, giây tiếp theo lại kinh ngạc trợn mắt.

Chỉ thấy Phương Trần nâng đao lên cắm thẳng vào tim mình.

"A, ngươi làm gì vậy? !"

Trữ Thấm Nhi giật nảy mình, vô thức muốn tiến lên ngăn cản.

Nàng cho rằng Phương Trần đã bị xuân dược làm cho choáng váng đầu óc.

Nhưng không đợi Trữ Thấm Nhi ngăn cản, đao đã tự động bắn ra ngoài.

Coong!

"Mẹ nó!"

Nội tâm Phương Trần sụp đổ, đây là chuyện gì.

Hắn vốn nghĩ rằng không có thuốc độc thì cũng có thể tự chém mình.

Nhưng bởi vì trình độ sử dụng pháp bảo của nguyên chủ quá kém, sợ lúc dùng tổn thương chính mình cho nên những pháp bảo này căn bản đều không thể dùng được.

Hiện tại Phương Trần không cách nào triệu tập linh lực cùng nguyên lực trong cơ thể, những lực lượng này dường như đều bị tập trung xuống nửa thân dưới…

Điều này khiến Phương Trần sắp phát điên.

Chừa một chút linh lực cho ta không được sao?

Sao mà lại dồn hết xuống dưới vậy?

Dưới tình hình không có đủ linh lực, nếu Phương Trần tự xuống tay với bản thân, e rằng cũng chỉ đổ chút máu mà thôi.

Mà Thiên Đạo Trúc Cơ tu thành Thượng Cổ Thần Khu như hắn, nếu muốn chảy máu mà chết…

Chỉ sợ cũng phải mất mấy ngày!

Phát hiện đã dùng hết cách, Phương Trần chỉ có thể dùng đôi mắt đỏ như máu ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trữ Thấm Nhi, hắn gằn giọng: “Ngươi…”

“Sao vậy?”

Trữ Thấm Nhi vội vàng nói.

“Gia gia có cho ngươi pháp bảo bản mệnh nào không?”

Phương Trần hỏi.

"Có, là mấy tấm phù triện không cần linh lực cũng có thể dùng!"

Trữ Thấm Nhi ngay lập tức trả lời.

Phương Trần nghe vậy mừng rỡ, vội vã hỏi: "Lực công kích như thế nào?"

"Gia gia nói nó có thể đối phó tu sĩ Trúc Cơ kỳ, là gia gia đặc biệt đi xin nội môn trưởng lão để ta hộ thân!"

Trữ Thấm Nhi thành thật đáp.

"Tốt, đến đây, ném phù triện lên người ta, gϊếŧ ta đi!"

Phương Trần quát.

Lời vừa dứt, Trữ Thấm Nhi triệt để ngây người: "Vì, vì sao?"

Nàng hoàn toàn không hiểu gì cả.

Chuyện mới vừa phát sinh đã đủ hoang đường rồi, hiện tại Phương Trần còn muốn nàng gϊếŧ hắn?

Hắn điên rồi sao?

Phương Trần thấy nàng không hành động, trong lòng càng lo lắng quát to: “Ngươi không gϊếŧ ta, chẳng lẽ còn muốn để ta chiếm đoạt ngươi sao?”

Dứt lời, Trữ Thấm Nhi hoảng hốt…

Sắc mặt nàng lộ ra mấy phần thất kinh.

Hóa ra Phương Trần vì không muốn làm vấy bẩn ta nên mới chọn tự sát sao?

Nói như vậy, vừa rồi cắm đao vào tim cũng là vì ta sao?

"Mau động thủ, ngươi ngẩn người làm gì?"

Phương Trần sắp điên rồi, gia hỏa này muốn hại chết hắn sao?

Mà Trữ Thấm Nhi bị Phương Trần quát lớn, sắc mặt càng thêm phức tạp, trong mắt nổi lên tia máu, tiếp đó đột nhiên lộ ra một chút sợ hãi, nhưng nhiều nhất vẫn là kiên định!

Nàng chậm rãi nói: "Phương Trần, ngươi không cần vì trong sạch của ta mà hi sinh mạng sống!”

Phương Trần sắp điên rồi, hắn gào lên: "Đừng cảm động linh tinh, ta có thể phục sinh, nhanh gϊếŧ ta đi!”

"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì!"

Trữ Thấm Nhi cắt ngang lời Phương Trần, gấp giọng nói: "Đến gia gia ta cũng không thể khởi tử hoàn sinh, ngươi chẳng qua là một phế vật Luyện Khí tam phẩm, ngươi làm cách nào?”

Phương Trần: "?"

Ta đang cố gắng cứu sống hai chúng ta, tại sao ngươi lại đột nhiên mắng người?

Mà lúc này, Trữ Thấm Nhi đột nhiên đưa tay đặt lên y phục, nhẹ nhàng cởi bỏ, y phục thuận theo đường cong thân thể chậm rãi trượt xuống, lộ ra da thịt chân thực đập vào mắt Phương Trần.

Cảnh tượng này khiến mạch máu Phương Trần như muốn nổ tung, thân thể khô nóng, dường như một giây sau sẽ có máu tươi chảy ra từ mũi.

Người không ăn xuân dược nhìn thấy còn muốn phát điên, Phương Trần lúc này triệt để mất đi lý trí.

Nha đầu Trữ Thấm Nhi này đang làm gì? !

Nàng chẳng lẽ cho rằng hắn vì trong sạch của nàng mà cam nguyện hiến dâng sinh mệnh, bị hắn làm cho cảm động nên muốn chủ động ôm ấp yêu thương sao?

Mẹ nó!

Nữ Đế đại tỷ, ngươi đừng quậy nữa có được không!

"Ngươi dừng tay!"

Phương Trần giận dữ hét: "Ngươi bị ngốc à? Chẳng lẽ ngươi không hoài nghi ta đang dùng khổ nhục kế lừa ngươi sao?”

"Ta không cảm thấy."

Trữ Thấm Nhi lại lắc đầu.

Mười tám năm qua nàng luôn rơi vào bế tắc tu luyện, tâm tư càng thêm cẩn trọng, Trữ Thấm Nhi nhìn ra được Phương Trần thật sự không có ý lừa nàng, hắn chỉ một lòng muốn chết!

Điểm này Phương Trần không giả vờ được, cũng không cách nào lừa nàng!

Thấy thế Phương Trần sắp thổ huyết, nội tâm vô cùng hối hận.

Ta không cần ngươi cảm thấy, ta cần ta cảm thấy!

Mẹ nó!

Biết sớm thì đã dùng cách giống như khi đuổi Khương Ngưng Y.

Chỉ cần mình bày ra bộ dạng háo sắc, đối phương không phải đã sớm dùng phù triện đập phế mình rồi sao?

Đáng tiếc vừa rồi gấp quá, căn bản không kịp suy nghĩ!

Mà Trữ Thấm Nhi lúc này lại hít sâu một hơi, thân thể run nhè nhẹ, kiên định đi đến trước mặt Phương Trần.

“Phương Trần, từ trước đến nay ta đều cho rằng ngươi là người xấu, nhưng hiện tại xem ra, dường như ngươi không giống trong lời đồn cho lắm.”

Trữ Thấm Nhi đi đến trước mặt Phương Trần, gương mặt xinh đẹp giờ phút này tràn đầy vẻ sợ hãi.

Đưa ra quyết định này, nàng không sợ là giả.

Nhưng nếu vì trong sạch của mình mà Phương Trần phải chết, nàng thật sự không làm được!

"Ngươi đừng làm chuyện ngu xuẩn, bình tĩnh đã. . ."

Phương Trần lui người về sau, nhưng Trữ Thấm Nhi lại càng tiến gần, da thịt trắng trẻo dưới ánh sáng mờ tối trong sơn động dường như tản ra quang mang trong suốt làm tâm thần người ta rung động.

Nhất là hương thơm kia, không thơm ngát như Khương Ngưng Y, cũng không thơm mùi hoa cỏ ngòn ngọt như Hoa Kỉ Dung, mùi hương này cực kỳ đặc biệt, càng làm cho bên dưới Phương Trần trướng to.

"Phương Trần, ta là phàm nhân, cũng chú định đời này sẽ là phàm nhân.”

Trữ Thấm Nhi giống như đang xé bỏ lớp phòng vệ cuối cùng, đôi môi đỏ tươi hé mở mang theo run rẩy nói: “Cho nên… hết thảy mọi thứ hôm nay hãy coi như một giấc mộng.”

Khi Trữ Thấm Nhi dứt lời, Phương Trần bỗng nhớ ra.

Kiếp trước hắn từng trọ tại một khách sạn ở phương Bắc, khi đó hắn gặp phải một trận bão tuyết.

Tuyết rơi hết một đêm, sáng hôm sau vạn dặm tuyết trắng, trắng đến mức làm người ta kinh tâm động phách.

Dưới cảnh tượng tuyết rơi đầy trời đó, Phương Trần nhìn ra ngoài khách sạn, có hai ngọn núi được bao phủ trong lớp áo bạc.

Khoảnh khắc đó Phương Trần cảm thấy cảnh sắc đẹp nhất thiên địa cũng chẳng qua chỉ thế mà thôi!

Lúc này, một tia lý trí còn sót lại trong đầu Phương Trần triệt để bị kéo đứt.

Trữ Thấm Nhi lại xông tới.

Đúng lúc này. . .