Chương 44: Nữ Đế thức tỉnh

Oanh!

Thân thể Trữ Thấm Nhi bỗng nhiên nổ ra một đoàn sương mù màu đen.

Sương mù mang theo lực xung kích cực mạnh, trong nháy mắt đem Phương Trần bắn bay ra ngoài.

Đoang!

Phương Trần bị nện vào vách sơn động, lực xung kích của đám hắc vụ này thực sự quá mạnh, hắn bị bắn trực tiếp thổ ra huyết.

Khoảnh khắc ngã xuống, nội tâm Phương Trần tuyệt vọng…

Mẹ nó!

Xong đời!

Lúc này hắn đã ý thức được đám sương mù màu đen kia tại sao lại xuất hiện.

Tuyệt thế ngoan nhân xuất thế, hắn không phải xong đời rồi sao?

Mà cùng lúc đó.

Trữ Thấm Nhi đưa tay nện xuống đất, một kiện y phục lập tức bao lại thân thể nàng.

Sau đó nàng nhìn qua Phương Trần, ánh mắt vốn băng lãnh cùng cực, nhưng một giây sau trong mắt lại đột nhiên lộ ra mấy phần khó hiểu, nàng chợt cau mày nói: “Tại sao lại có loại người như ngươi?”

Đúng như Phương Trần đoán, việc phiền phức nhất quả nhiên đã xảy ra.

Đọa Tinh thức tỉnh rồi!

Cấm chế của Đọa Tinh cũng không phải chỉ khi nguyên âm bị phá hư thì mới có thể tỉnh lại.

Nếu thức tỉnh ở thời điểm đó, tất cả công sức chuẩn bị cho thuần âm chi khu của nàng sẽ trở nên uổng phí.

Người bình thường đều không có khả năng lựa chọn thời điểm đó phát động lại cấm chế.

Cho nên thời cơ nàng tỉnh lại là trước đó một khắc.

Mà hiện tại, Đọa Tinh Nữ Đế hoặc là nói Trữ Thấm Nhi đã tiếp nhận xong trí nhớ, sau khi khôi phục thần trí bỗng cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Trong những năm tháng dài đằng đẵng, nàng từng gặp qua vô số kẻ bỉ ổi vô sỉ, nhưng chưa bao giờ gặp qua loại người như Phương Trần!

Người xa lạ như hắn sao có thể vì trong sạch của một người mới gặp mặt hai lần mà cam nguyện hiến dâng sinh mệnh của mình chứ?

Điều này thật sự không hợp lẽ thường!

Đối với Ma Đạo Nữ Đế như nàng mà nói, loại người đức độ như Phương Trần nàng mới chỉ nghe qua trong miệng thuyết thư nhân.

Sau đó, Trữ Thấm Nhi cười một tiếng.

Không thể không nói, nàng rất hài lòng về kiếp này.

Thời gian vẫn còn sớm, nàng không cần chờ đợi!

Huống hồ Trữ Thấm Nhi kiếp này và Trữ Thấm Nhi kiếp đầu tiên rất giống nhau.

Cũng là căn cốt tư chất không tệ, cũng không cách nào tu luyện, cũng có một gia gia vì nàng mà bôn tẩu khắp nơi!

Kiếp đầu tiên, gia gia Trữ Thấm Nhi cũng bôn tẩu cả đời nhưng lại không thể tìm được phương pháp cho nàng.

Không chỉ thế, bởi vì gia gia mang theo Trữ Thấm Nhi đi khắp nơi cho nên dung mạo hơn người của nàng liền bị kẻ xấu để mắt tới.

Vì bảo vệ Trữ Thấm Nhi, gia gia liều chết phản kháng, cuối cùng không may qua đời.

Khoảnh khắc đó, Trữ Thấm Nhi mới thức tỉnh sức mạnh.

Nàng không thể tu luyện là bởi nàng căn cốt cực giai, từ bé đã bị một vị ma đạo nữ tu Kim Đan gieo xuống ma chủng.

Đợi đến khi Trữ Thấm Nhi hai mươi tuổi, ma chủng sẽ thoát thai đem tinh huyết Trữ Thấm Nhi triệt để hút khô.

Chẳng qua, sức mạnh thù hận giúp Trữ Thấm Nhi tránh thoát khỏi hạn chế của ma chủng, trái lại hấp thu sức mạnh ma chủng, không chỉ gϊếŧ sạch kẻ xấu, còn dựa vào ma chủng trở thành tu sĩ ma đạo, gϊếŧ chết nữ tu báo thù rửa hận.

Cuối cùng nàng một đường mưa máu gió tanh đi lên vị trí Ma Đạo Nữ Đế!

Chẳng qua thời khắc độ kiếp nàng mới biết mình thiếu mệnh cách, đến một lần lôi kiếp cũng không thể vượt qua.

Chính vì thế nàng mới nỗ lực luân hồi chín mươi chín lần, đổi lấy thuần âm chi khu!

Chỉ cần có thể phi thăng, nàng sẽ từ trong luân hồi tìm linh hồn gia gia phục sinh!

Có điều…

Trữ Thấm Nhi nghĩ đến khuôn mặt Trữ Hà, bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

Dường như cũng không cần đi tìm nữa!

“Nếu đã như vậy.”

Khóe miệng Trữ Thấm Nhi cong lên mang theo vài phần tuyệt đại phong hoa: “Đời này có lẽ cũng chưa chắc không thể làm một chính đạo tiên tử!”

“Chín mươi chín kiếp, trải qua mấy ngàn năm tuế nguyệt, Đạm Nhiên tông vẫn còn tồn tại vững vàng…”

“Cũng không biết mấy lão thái bà Đạm Nhiên tông phi thăng hay chưa, nhìn thấy ta sẽ có phản ứng như thế nào?”

"A. . ."

Ngay lúc Trữ Thấm Nhi xuất thần, Phương Trần liều mạng kìm nén rốt cục vẫn không nhịn được phát ra tiếng kêu thống khổ.

Ngay sau đó, Trữ Thấm Nhi lập tức chuyển tầm mắt sang người Phương Trần, trong lòng khẽ giật mình…

Suýt chút nữa quên mất tên này!

Mà Phương Trần thấy ánh mắt Trữ Thấm Nhi hội tụ trên người mình, không khỏi cảm thấy sống không bằng chết.

Mẹ nó!

Ma nữ này muốn làm gì?

Cũng không thể gϊếŧ mình chứ?

Không đúng!

Nữ ma đầu này vạn nhất cảm thấy mình nhìn thân thể nàng, muốn gϊếŧ mình thì phải làm sao?

Trong lòng Phương Trần hối hận không thôi.

Xung kích của hắc vụ làm hắn bị thương, mà xuân dược của Lệ Phục lại quá mức nghịch thiên, làm cho hắn nhịn đến mức sắp nổ tung, thực sự không chịu được mới kêu lên một tiếng…

Kiếp trước xử nam hai mươi mấy năm, không phải nhịn rất giỏi sao?

Tại sao hiện tại lại nhịn không được?

Mà Trữ Thấm Nhi nhìn hắn, lúc này không khỏi lâm vào trầm tư.

Mặc dù nàng là Ma Đạo Nữ Đế thủ đoạn độc ác, gϊếŧ người như ngóe, nhưng không có nghĩa nàng là người không biết phân trắng đen.

Nàng căn bản không nghĩ tới muốn gϊếŧ Phương Trần.

Nàng biết, đổi lại là bản thân kiếp thứ nhất nếu gặp Phương Trần, tất nhiên sẽ lựa chọn cứu hắn.

Mà sau khi Trữ Thấm Nhi khôi phục lại trí nhớ, càng nhận ra Phương Trần là một Thánh Nhấn!

Một tu sĩ Thiên Đạo Trúc Cơ tại sao có thể vì trong sạch của một nữ tử phàm tục mà làm đến mức hi sinh mạng sống chứ!

“Nếu ta và gia gia gặp được tu sĩ giống như ngươi, có lẽ ta cũng sẽ không trượt dài trên con đường ma đạo này.”

Trữ Thấm Nhi thở dài.

Nàng vừa muốn tiến lên xem xét tình huống của Phương Trần, thay hắn nghĩ biện pháp giải quyết xuân dược.

Nhưng vừa mới tiến lên hai bước, Trữ Thấm Nhi lại đột nhiên sửng sốt…

Khoan đã!

Trong mắt hắn nàng là một phàm nhân!

Nếu tùy tiện xuất thủ liệu Phương Trần có nghi ngờ hay không?

Nàng vừa mới suy nghĩ bầu bạn cùng gia gia, không muốn nhanh như vậy rời khỏi Đạm Nhiên tông.

Nghĩ tới đây, Trữ Thấm Nhi nhíu mày.

Nếu đã như vậy, chỉ có thể nói dối!

Dựa vào trình độ nói dối cực cao của mình, hẳn là có thể lừa được hắn.

Năm xưa lời nàng nói ra không ai có thể nhìn thấu!

Trữ Thấm Nhi hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Phương Trần, đầu ngón tay tùy ý ấn xuống cổ hắn: “Đột nhiên ta nhớ ra mình có học qua cách tiêu trừ xuân dược.”

"Ta có thể giúp ngươi, ngươi không cần phải chết!"

"Ngươi tin ta không?"

Phương Trần: "?"

Ta tin ngươi cái lông gà!

Mẹ nó, ai không nhìn ra được ngươi đang nói dối hả?

Nhưng đối mặt với thiện ý từ Ma Đạo Nữ Đế, đáy lòng Phương Trần mừng rỡ vì thoát chết.

Hắn nhìn ra được, Trữ Thấm Nhi hẳn không muốn bại lộ thân phận Nữ Đệ của mình, nhưng lại muốn giúp đỡ hắn!

Nghĩ tới đây, Phương Trần vội vàng phối hợp đối phương, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: "Thật sao?"

"Ngươi có kỹ năng này thì mau chóng giúp ta đi!”

Thấy thế, Trữ Thấm Nhi vội vàng gật đầu: "Được!"

Nội tâm nàng đắc ý, quả nhiên trình độ nói dối của nàng vô cùng cao siêu.

Tên Phương Trần này bị nàng dắt mũi rồi!

Tiếp đó Trữ Thấm Nhi lén lút hấp thụ chút ít linh lực.

"Được rồi. . ."

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó ngẩng lên nhìn Phương Trần nói: “Hiện tại ta sẽ giúp ngươi.”

Phương Trần mặt đỏ như máu, hơi thở khô nóng lập tức nói: “Làm phiền ngươi!”