Chương 45: Giải quyết

Trữ Thấm Nhi vươn tay, cầm lấy tay Phương Trần nhẹ nhàng ấn xuống. . .

Thời điểm Trữ Thấm Nhi xuất thủ, Phương Trần biết ngay đối phươngg vì sao lại là Ma Đạo Nữ Đế.

Một cỗ linh lực cực kỳ mát lạnh từ đầu ngón tay Trữ Thấm Nhi chảy ra, rót vào da thịt trên cổ Phương Trần, sau đó cỗ linh lực kia dường như mang theo ma lực, chậm rãi hấp thu xuân dược trong người Phương Trần cho đến khi dược lực hoàn toàn biến mất.

Thần trí Phương Trần chậm rãi khôi phục.

Trữ Thấm Nhi bên cạnh sắc mặt lộ ra mấy phần tái nhợt, đồng thời nội tâm âm thầm đồng cảm với Phương Trần…

Tên gia hỏa này cũng quá thảm rồi?

Thời điểm nàng tiêu trừ xuân dược cho Phương Trần, vốn nghĩ dựa vào nhãn giới cùng năng lực của mình, cho dù linh lực trên người cực ít nhưng tiêu trừ xuân dược nhỏ nhoi không phải dễ như trở bàn tay sao?

Nhưng khi nàng tiếp xúc với Phương Trần liền nhận ra có điều không ổn.

Xuân dược trong người Phương Trần không phải thứ đơn giản!

Tên gọi đầy đủ là Điên Loan Đảo Phượng Đan, dùng để cưỡng ép yêu thú Hóa Thần kỳ lai giống, dược lực không chỉ tác dụng trên thân thể mà đến linh lực, thần hồn cũng sẽ nhiễm dược lực.

Không trải qua giày vò một ngày một đêm, dược lực sẽ không biến mất!

Mà đan dược này chỉ có ở thú lao Đạm Nhiên tông.

Nghĩ đến Phương Trần lại nuốt loại xuân dược này, Trữ Thấm Nhi liền trầm mặc.

Gia hỏa này cũng quá đáng thương!

Chẳng qua đồng thời cũng không khỏi có chút bội phục Phương Trần.

Dược lực đến yêu thú Hóa Thần kỳ cũng không kiên trì nổi, Phương Trần vậy mà vì để không vấy bẩn nàng, dựa vào ý chí chống đỡ đến tận bây giờ.

Trữ Thấm Nhi sau khi biết Phương Trần dùng Điên Loan Đảo Phượng Đan đành phải dùng lực lượng thần thồn thay Phương Trần thanh trừ độc tố xuân dược.

Chính vì thế nên Trữ Thấm Nhi mới tiêu hao quá độ, sắc mặt không khỏi tái nhợt.

“Xong rồi Phương Trần!”

Trữ Thấm Nhi thu tay lại, điềm tĩnh nói.

"Đa tạ Trữ cô nương!"

Thần trí Phương Trần trở nên thư thái, tâm thần an bình, cơn rạo rực biến mất không thấy tăm hơi, sau đó ôm quyền cảm tạ.

"Không cần đa tạ, đây đều là gia gia dạy ta."

Trữ Thấm Nhi thản nhiên.

"Được!"

Phương Trần cười một tiếng.

"Vậy ta đi mặc quần áo tử tế!"

Trữ Thấm Nhi thấy Phương Trần không có việc gì bèn nói.

Cho tới hiện tại, thân thể mềm mại của nàng đều như ẩn như hiện…

Có điều, Trữ Thấm Nhi ngược lại không có gì khó chịu.

Tuy nói chưa bao giờ ở trước mặt nam nhân lõα ɭồ, nhưng vừa rồi cũng đã bị Phương Trần nhìn qua, Trữ Thấm Nhi quyết định không chấp nhặt, thanh trừ dược lực cho hắn trước rồi tính.

Trái lại Phương Trần lại đỏ mặt: “Ngươi nhanh đi đi!”

Thấy dáng vẻ này của Phương Trần, nàng cảm thấy buồn cười…

Không nghĩ tới Phương Trần lại là một tu sĩ vô cùng chính đạo!

"Vậy ta nghĩ biện pháp ra ngoài."

Phương Trần tranh thủ thời gian đứng dậy, muốn rời khỏi sơn động.

Hắn luôn cảm giác mình cùng Ma Đạo Nữ Đế đơn độc ở trong sơn động không được thoải mái cho lắm.

Có điều ngay khi đứng dậy, trong đầu hắn đột nhiên vang lên tiếng hệ thống:

"Khí vận chi tử Trữ Thấm Nhi đã thành công thức tỉnh, khôi phục trí nhớ, nhưng kí chủ vẫn chưa tử vong, nhiệm vụ thất bại!"

"Có điều hệ thống cũng không có ý trách tội kí chủ, kí chủ không cần nản lòng thoái chí, mời kí chủ không ngừng cố gắng!"

Phương Trần: "?"

Mẹ nó, muốn gϊếŧ cái hệ thống này quá, làm sao đây?

Có phải chập mạch rồi không?

Chẳng qua hệ thống đột nhiên lên tiếng khiến Phương Trần ý thức được một việc, cho dù nhiệm vụ trợ giúp khí vận chi tử thất bại nhưng hệ thống cũng sẽ không thu lại công pháp trước đó đã cho hắn.

Tỉ như công pháp thải bổ trước đó hiện tại vẫn còn nguyên vẹn.

Điều này khiến Phương Trần vẫn đang lo lắng thở phào một hơi.

Trước đó hắn lo lắng sau khi sinh tử đấu kết thúc, hệ thống sẽ thu hồi tu vi Thiên Đạo Trúc Cơ.

Hiện tại xem ra lo lắng đã được giải quyết!

Phương Trần thu lại tâm tư, đi đến tảng đá hình cầu Lệ Phục chắn trước cửa sơn động.

Hắn thử đánh một quyền, tảng đá hoàn toàn bất động.

Cũng không biết tảng đá này đến cùng từ đâu tới…

Sau đó Phương Trần lại lấy ra độn phù nỗ lực thoát đi.

Nhưng cũng vô dụng.

Điều này khiến Phương Trần lâm vào trầm mặc. . .

Vì để cho hắn cùng Trữ Thấm Nhi song tu, sư tôn đúng là không từ thủ đoạn mà!

Trữ Thấm Nhi bên cạnh thấy tảng đá hình cầu, lông mày nhíu lại.

Nó rất giống một pháp bảo nàng từng thấy qua?

"Bỏ đi, chúng ta gọi người tới cứu!"

Trong đầu Phương Trần lóe lên ý tưởng, vỗ tảng đá hô to: “Sư tôn, sư tôn!”

Hô xong, Phương Trần sợ Trữ Thấm Nhi biết mình và Lệ Phục là quan hệ sư đồ, từ đó khiến đối phương hiểu lầm hắn cố tình lập bẫy ăn xuân dược.

Hắn hấp tấp muốn giải thích rõ: "Lệ tiền bối thích nghe ta gọi hắn sư tôn!"

"Ta hiểu."

Trữ Thấm Nhi ngược lại hoàn toàn không để tâm, một người vì không muốn vấy bẩy nàng mà tình nguyện chịu chết, chắc chắn không phải hạng người vô sỉ.

Huống hồ xuân dược còn là Điên Loan Đảo Phượng Đan, người bình thường sẽ không cho rằng đây là cố tình lập bẫy.

Lúc này trong đầu Trữ Thấm Nhi đang nghĩ về tảng đá kia…

Lập tức trong đầu nàng lóe qua khuôn mặt Lệ Phục.

"Đợi đã, hắn không phải là Hư Niết sao?"

Sau khi suy tư, Trữ Thấm Nhi đột nhiên sững sờ, khuôn mặt biến sắc.

Nàng nhớ ra năm xưa nàng từng gặp qua Lệ Phục trong một bí cảnh.

Cũng giống như Trữ Thấm Nhi năm đó dùng cái tên Đọa Tinh danh chấn tu tiên giới, Lệ Phục càng được người ta biết tới với cái tên Hư Niết.

Hư Niết năm đó không khác gì Trữ Thấm Nhi, cũng là Đại Thừa kỳ.

Chẳng qua khi đó tất cả mọi người đều cảm thấy Hư Niết điên rồi.

Bởi vì Hư Niết tu luyện đến Đại Thừa kỳ lại quay đầu bắt đầu nghiên cứu tu luyện nhục thân, còn nói muốn tán công luyện lại từ đầu, lấy nhục thân thành tiên.

Điều này khiến tất cả đồng đạo Đại Thừa đều cảm thấy đầu óc Hư Niết xảy ra vấn đề.

Chỉ có điều Trữ Thấm Nhi không nghĩ tới, mấy ngàn năm trôi qua, Hư Niên lại điên thật…

Đúng lúc này.

Oanh!

Tảng đá hình cầu bỗng nhiên bị một cỗ cự lực hút đi, sau đó xông thẳng tới chân trời, biến mất trên hư không.

Tiếp đó cửa sơn động đột nhiên mở ra.

Thanh âm Lệ Phục truyền đến: “Đồ nhi, nhanh vậy sao?”

Phương Trần: ". . ."

Sư tôn, vấn đề này đồ nhi rất khó trả lời!

"Hửm? Các ngươi không bắt đầu?"

Mà Lệ Phục sau khi đi vào sơn động, nhìn lướt qua hai người ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt híp lại.

Hắn có thể nhìn ra được trên thân Phương Trần không có thuần âm chi lực!

"Sư tôn, ta có biện pháp có thể độ kiếp, xin ngài đừng dùng loại thủ đoạn này tổn thương người khác nữa!”

Phương Trần ôm quyền nói.

"Tổn thương người khác? Ta thương tổn nàng lúc nào?"

Lệ Phục thản nhiên nói: "Đây chính là việc vui sướиɠ nhất trên đời ngoại trừ tu luyện!”

Phương Trần: ". . ."

Lệ Phục lại nói: "Hơn nữa cách này có thể giúp các ngươi một người có thể tu luyện, một người có thể vượt qua lôi kiếp.”

"Sao có thể gọi là tổn thương?"

"Lại nói, khi cô nương này đến đây đã nói nàng có thể vì tu luyện mà hi sinh tất cả, cũng đâu phải ta ép buộc nàng!”

Phương Trần: ". . ."

Lý giải tài thật!

Thấy thế, Trữ Thấm Nhi ở bên cạnh quan sát thật lâu, xác định được một sự thật.

Tên Hư Niết này… Không, Lệ Phục hẳn không có ác ý.

Hắn chỉ đơn thuần là đầu óc không được bình thường mà thôi.

Nghĩ tới đây Trữ Thấm Nhi ôm quyền nói: "Đa tạ hảo ý của tiền bối, chẳng qua hiện tại tạm thời ta không cần giải quyết việc tu luyện nữa!”