Chương 46: Lệ Phục đáng tin cậy

"Thật sao?"

Lệ Phục nhướng mày nhìn Trữ Thấm Nhi hỏi.

"Thật!"

Trữ Thấm Nhi gật đầu.

"Vậy ngươi có muốn tu luyện công pháp truyền thừa của ta không?”

Lệ Phục lại hỏi.

"Bẩm tiền bối, ta không có tư cách, ta không thể trọng sinh tứ chi!"

Trữ Thấm Nhi không kiêu ngạo cũng không tự ti nói.

"Hừ!"

Nghe nàng nói như thế, Lệ Phục lộ ra ghét bỏ: "Vậy ngươi đi đi, về sau cũng đừng đến Thiên Vận nhai."

Trữ Thấm Nhi sửng sốt, trong lòng lóe lên một ý niệm: "Nơi này không phải Thiên Mệnh nhai sao?"

Phương Trần cũng ngạc nhiên: "Không phải Ngộ Đạo nhai và Càn Khôn nhai sao?"

Lúc này Trữ Thấm Nhi lại ôm quyền nói: "Nếu vậy xin phép tiền bối, vãn bối cáo từ!”

Sau đó nhìn Phương Trần: “Ta đi trước đây, cảm tạ ngươi Phương Trần!”

"Không cần cảm tạ!"

Phương Trần khoát tay.

Sau đó Trữ Thấm Nhi nhanh chóng rời đi.

Thấy đối phương rốt cục cũng biến mất khỏi tầm mắt, Phương Trần thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nói hệ thống không còn nhiệm vụ Trữ Thấm Nhi, nhưng Phương Trần vẫn không nhịn được không dám cùng nàng ở chung một chỗ.

Ma Đạo Nữ Đế thức tỉnh hoàn toàn là một quả bom không thể khống chế.

Lúc nào cũng có thể nổ tung hắn.

“Hiện tại ngươi dự định độ kiếp như thế nào?”

Lúc này Lệ Phục lại hỏi.

Phương Trần thấy Lệ Phục chủ động quan tâm liền ôm tâm thái không hỏi thì uổng phí: “Bẩm sư tôn, đồ nhi vẫn chưa biết, sư tôn có kiến nghị nào chăng?”

“Ta phải cho ngươi kiến nghị sao? Vượt qua lôi kiếp đơn giản như vậy còn cần kiến nghị?”

Lệ Phục thản nhiên nói: "Cũng giống như khi ngươi ăn cơm vậy, ngươi có cần ta kiến nghị nên ăn như thế nào sao?”

Phương Trần: ". . ."

Hắn muốn cho chính mình một bạt tai, hắn không nên mở miệng ra hỏi.

Ánh mắt Lệ Phục thâm thúy: “Được rồi, ta đi trước, chờ ngươi vượt qua lôi kiếp lại tới tìm ta, nếu như thất bại cũng không quan trọng, chờ ngươi đầu thai chuyển thế có thể tiếp tục tới tìm ta, ta sẽ dẫn ngươi đi lên con đường nhục thân thành tiên.”

Phương Trần không còn sức mắng chửi đối phương, chỉ ôm quyền nói: "Tạ ơn sư tôn!"

"Không cần khách khí."

Lệ Phục khoát tay.

“Có điều ta có một thỉnh cầu, không biết sư tôn có thể giúp được ta chăng!”

Phương Trần nghĩ đến một việc.

"Nói!"

Lệ Phục thản nhiên: "Từ lúc ngươi bái ta làm thầy đến bây giờ, ngươi có yêu cầu nào ta không làm được sao?"

Phương Trần lại bị câu nói này làm im lặng hai giây.

"Là thế này, ta nghĩ cho dù ta có thành công vượt qua lôi kiếp, cũng chỉ sợ thương tích chồng chất, thể chất không chịu nổi, nếu như bị tập kích, hi vọng sư tôn có thể hộ pháp cho ta.”

Phương Trần nói.

Trên thực tế Phương Trần cũng chưa tận mắt trông thấy lôi kiếp, nhưng trong công pháp của Lệ Phục đặc biệt nhắc tới nếu tìm hộ pháp thì lôi kiếp sẽ giảm bớt nguy hiểm!

Chính lẽ đó mà Phương Trần mới muốn Lệ Phục che chở cho mình!

“Không thành vấn đề, chờ đến lúc ngươi độ kiếp chỉ cần dùng ngọc giản truyền tin ta đưa ngươi trước đó, ta có thể kịp thời xuất hiện bên cạnh ngươi bất kể khoảng cách bao xa!”

Lệ Phục thản nhiên nói.

Phương Trần nhẫn nhịn cho đến tận bây giờ, hiện tại rốt cục không kiên trì được nữa, ánh mắt lộ ra tuyệt vọng cùng thống khổ…

Lệ Phục sư tôn thân ái của ta ơi, ngài có thể tỉnh táo lại được không?

Cục đá ngươi đưa ta có thể truyền được cục cớt!

“Cái đó… Ta không cẩn thận làm mất ngọc giản truyền tin, sư tôn có thể cho ta lại cái khác không?”

Phương Trần cẩn thận dò hỏi.

“Sao lại mất? Tại sao ngươi lại sơ ý như thế? Thôi vậy, ngươi đã là đồ nhi của ta, ta cũng không thể đối xử lạnh nhạt với ngươi, cầm lấy đi, lần này phải giữ cho thật kỹ.”

Nói xong Lệ Phục cúi người từ dưới đất cầm lên một hòn đá cỡ chừng nắm tay, đặt vào lòng bàn tay Phương Trần.

Phương Trần: ". . ."

“Cầm lấy, bỏ vào trong nhẫn trữ vật nhanh lên!”

Lệ Phục nói.

Thấy khuôn mặt nghiêm túc của Lệ Phục, Phương Trần khóc không ra nước mắt, tự đánh lên ngực mình, hắn phải nhịn, phải nhịn!

"Ngươi tự đánh mình làm gì?"

Lệ Phục nhíu mày, tiếp đó cười lạnh nói: "Ngươi muốn tự tàn luyện thể? Tự tàn luyện thể là phương thức tu luyện hạ đẳng nhất trong thể tu! Tự hủy luyện thể mới là con đường duy nhất dẫn đến đại đạo.”

Phương Trần chịu đựng xúc động muốn thổ huyết, phất tay nặn ra một nụ cười: "Sư tôn, ta không phải muốn tự tàn, ta chẳng qua có chút muốn ho khan.”

"Đúng rồi, đồ nhi còn có một nghi vấn."

"Nói!"

Phương Trần hỏi: "Nếu như ta không có linh lực dùng ngọc giản truyền tin thì liệu có cách nào khác gọi sư tôn đến cứu không?”

"Tại sao lại không có linh lực?"

Lệ Phục cau mày hỏi.

"Sư tôn không cần để ý vấn đề này, ta chỉ đơn thuần muốn biết ngài không gì không làm được, nếu ta không có linh lực, sư tôn chắc hẳn cũng có biện pháp để ta liên hệ ngài đúng chứ?”

Phương Trần vuốt mông ngựa.

Lệ Phục khẽ gật đầu: "Ta đã không gì không làm được, đương nhiên là có cách!"

"Là cách gì?"

Phương Trần vui mừng hỏi.

“Chỉ cần ngươi gọi tục danh của ta, vô luận cách bao xa chỉ cần ngươi không rời khỏi thế gian này ta đều có thể tìm được ngươi.”

Lệ Phục lạnh nhạt nói.

"Thật sao?"

Phương Trần kinh ngạc, đây là năng lực gì?

Chỉ cần niệm tên thật thì có thể gọi người tới?

“Ta nhìn trộm thiên cơ, từng chạm tới vị trí tiên tôn, uy năng của ta ngươi há có thể tưởng tượng?”

Lệ Phục thờ ơ đáp trả.

"Đa tạ sư tôn!"

Phương Trần lập tức ôm quyền.

"Nếu không còn chuyện gì thì ta đi đây."

Lệ Phục từ biệt Phương Trần quay người rời đi.

Thấy Lệ Phục đạp lên hư không, thân hình dần biến mất, Phương Trần trầm mặc nửa ngày, vốn định trực tiếp rời đi quay về phủ đệ, nhưng hắn do dự giây lát sau đó quyết định lưu lại tại chỗ.

"Không được, Lệ Phục không đáng tin, vì đề phòng ta vẫn nên…”

Nội tâm Phương Trần xoay chuyển, do dự mãi cuối cùng vẫn quyết định hé miệng gọi khẽ: “Lệ Phục!”

Vừa gọi xong.

"Làm gì vậy?"

Ngộ Đạo nhai yên tĩnh, sau lưng Phương Trần đột nhiên vang lên tiếng Lệ Phục.

Phương Trần kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Lệ Phục chẳng biết xuất hiện từ lúc nào.

"Sư, sư tôn!"

Phương Trần trợn mắt hốc mồm, vậy mà thật sự gọi được hắn?

Phương Trần vừa nãy còn ở đây do dự chính là vì sợ Lệ Phục lại lừa gạt mình.

Vạn nhất gọi tên thật lại không có ai xuất hiện thì phải xử lý thế nào?

Chẳng qua hắn lại sợ gọi Lệ Phục tới sẽ khiến đối phương không vui.

Nhưng suy đi nghĩ lại, Phương Trần vẫn quyết định mạo hiểm đắc tội đối phương, gọi Lệ Phục xuất hiện.

Dù sao hắn cũng không muốn tới lúc độ kiếp mới phát hiện ra điều này, đến lúc đó trạng thái chắc chắn sụp đổ.

Nhưng hiện tại thấy Lệ Phục xuất hiện kịp lúc, Phương Trần rốt cục hai mắt đỏ hoe.

Sư tôn!

Lần này không có lừa hắn!

"Ngươi gọi ta làm gì? Ngươi tốt nhất là có chính sự!"

Lệ Phục thần sắc hung hăng nhìn Phương Trần: “Ta mới vừa gặp một phi điểu căn cốt cực giai, đang muốn thu nó làm đồ đệ, nếu như không phải ngươi gọi ta thì bây giờ ngươi đã có một sư muội!”

Phương Trần im lặng, khá lắm, bay cả lên trời thu đồ đệ.

“Thành thực xin lỗi sư tôn, chỉ là ta đột nhiên nhớ tới còn chưa hành lễ với ngài, nghĩ tới có thể báng bổ hình tượng anh minh thần võ của sư tôn, trong lòng cảm thấy áy náy nên mới gọi ngài tới, mong sư tôn tha thứ!”

Phương Trần nhanh trí nói.

Lông mày Lệ Phục giãn ra: “Thôi được! Tha cho ngươi lần này!”

“Được rồi, ngươi tự mình quay về đi, không có việc gì đừng gọi ta nữa!”

Phương Trần ôm quyền: "Vâng!"

Giây tiếp theo Lệ Phục lại vọt lên trời, đuổi theo một đám chim én: “Đạo hữu xin dừng bước, ngươi có nguyện ý theo học truyền thừa của ta không?”

Chim én trong nháy mắt hoảng sợ bay xa.

Sau đó Phương Trần liền nghe được xa xa truyền đến tiếng Lệ Phục hừ lạnh. . .