Chương 7: Tiếng vang nặng nề

Cuồng phong trước khi chạm được vào người thiếu nữ liền hóa thành luồng gió nhẹ, cuốn vài sợi tóc đen của nàng rồi biến mất trong hư vô, đến góc áo của thiếu nữ cũng không chạm vào được.

Sợi tóc phất qua khuôn mặt tinh xảo của thiếu nữ, lướt qua làn da trắng như tuyết, môi đỏ như son, cuối cùng rơi xuống đầu vai.

Nhìn qua bóng lưng Phương Trần, gương mặt xinh đẹp thanh lãnh tuyệt diễm của Khương Ngưng Y mang theo kinh ngạc…

Nếu là nàng lúc còn Luyện Khí kỳ tất nhiên không cách nào thi triển Tật Phong Bộ được đến trình độ tinh diệu này.

Có thể tinh thông bộ pháp đến thế nhất định phải là người thiên tư hơn người, làm sao còn ở ngoại môn?

"Khương sư tỷ!"

Tiêu Thanh lúc này nhích lại gần.

"Đây là Uyển Nhi đưa cho ngươi!"

Khương Ngưng Y thấy Tiêu Thanh đi tới liền thu lại suy nghĩ, lấy nhẫn trữ vật vứt cho Tiêu Thanh, nàng nhàn nhạt nói: “Uyển Nhi bảo ngươi lần này đừng cự tuyệt nữa!”

Tiêu Thanh lại mỉm cười khiến Khương Ngưng Y không khỏi ngoài ý muốn: “Yên tâm, nhờ Khương sư tỷ chuyển lời cho Uyển Nhi lần này ta sẽ nhận!”

“Tại sao lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ?”

Khương Ngưng Y nghi ngờ hỏi.

Trước kia Tiêu Thanh cảm thấy tu luyện phải dựa vào thực lực bản thân, không muốn dựa vào tài nguyên Uyển Nhi đưa tới nên từ trước đến nay đều không nhận.

Hôm nay sao lại khác với thường ngày?

“Bởi vì Phương sư huynh đã dạy ta một đạo lý, ta biết mình không thể lãng phí kỳ vọng của Uyển Nhi với bản thân!”

Gương mặt non nớt của Tiêu Thanh mang theo quang mang trước đó không có.

Nghe thấy có người có thể thay đổi suy nghĩ của Tiêu Thanh, Khương Ngưng Y nhất thời nghĩ đến Phương Trần vừa mới chạy xa, hiếu kỳ hỏi: “Phương sư huynh? Là người vừa rồi sao?”

"Không sai!"

"Hắn là ai? Tu luyện Tật Phong Bộ tới trình độ này, ở ngoại môn chắc hẳn không phải kẻ vô danh?”

Đôi mắt xinh đẹp của Khương Ngưng Y không tự giác được hướng về nơi Phương Trần biến mất.

“Đúng vậy, Phương sư huynh rất nổi danh ở ngoại môn, hắn tên Phương Trần!”

Tiêu Thanh nói.

"Phương Trần?"

Nghe được danh tự, Khương Ngưng Y đầu tiên sửng sốt, sau đó khuôn mặt biến đổi, con ngươi theo bản năng bắn ra vài tia sát ý.

“Là hắn? Hắn không phải phế vật nổi danh ngoại môn hay sao?”

“Đúng vậy! Nhưng Khương sư tỷ, kỳ thật chúng ta đều hiểu lầm Phương sư huynh!”

Tiêu Thanh biết Khương Ngưng Y cũng giống mình lúc trước, hiểu lầm Phương sư huynh nên vội vàng giải thích.

"Hiểu lầm cái gì?"

Khương Ngưng Y ngữ khí không tốt nói.

Nàng tu luyện đến nay, thống hận nhất là loại người như Phương Trần.

Loại người này nhập môn sớm hơn mình mười năm, mặc dù là sư huynh nhưng tư chất lại bình thường, hơn nữa còn tâm thuật bất chính, khi nhục sư đệ tu vi kém hơn mình, hung hăng càn quấy, việc xấu lan xa!

Nhất là sau khi biết Phương Trần hẹn Tiêu Thanh sinh tử đấu, Uyển Nhi lo lắng xin nàng nhất định phải giúp Tiêu Thanh, Khương Ngưng Y lúc này càng căm ghét Phương Trần tới đỉnh điểm!

Nếu không phải sợ môn quy nàng đã sớm một kiếm chém chết đối phương.

“Phương sư huynh vốn dĩ không phải người xấu! Ngươi không biết tu vi của hắn thật ra là Luyện Khí cửu phẩm…”

Tiêu Thanh lo lắng Khương Ngưng Y vẫn còn tiếp tục chán ghét Phương sư huynh, tạo thành bất lợi cho đối phương bèn nói hết những chuyện vừa rồi cho Khương Ngưng Y biết.

Khương Ngưng Y lắng nghe, khuôn mặt dần dần phát sinh biến hóa.

Sau khi nghe xong, Khương Ngưng Y nhíu mày suy nghĩ một hồi, bất ngờ nói: “Đợi đã, ngươi lấy công pháp hắn cho ngươi đưa ta xem thử.”

“Sư tỷ sợ có vấn đề sao?”

Tiêu Thanh hỏi.

"Đúng."

Khương Ngưng Y khẽ gật đầu, nhưng sau khi nhận lấy ngọc giản nàng lại rơi vào chấn động.

Là thật!

Dựa vào nhãn lực của nàng đương nhiên nhìn ra được ngọc giản này trăm phần trăm đến từ Truyền Công Các, không thể giả được!

Hơn nữa mấu chốt nhất là Phương Trần lại không đưa bản phục chế mà trực tiếp đưa Tiêu Thanh ngọc giản Lưu Ảnh?

Phải biết công pháp bên trong Truyền Công Các trân quý nhất kỳ thật không phải là công pháp, mà chính là lưu ảnh tu luyện của các trưởng lão lưu lại bên trong.

Tương đương với việc được trưởng lão dẫn dắt tu luyện.

Đây mới là nguyên nhân ngọc giản ở Truyền Công Các vô cùng đắt đỏ!

Mà hiện tại Phương Trần thậm chí ngay cả lưu ảnh cũng không quan tâm, trực tiếp đưa ngọc giản cho Tiêu Thanh?

Không khỏi quá mức hào phóng!

Phải biết lưu ảnh này chỉ cần người có chút ngộ tính đều có thể cảm ngộ được, đến Khương Ngưng Y cũng rất cần nó, hận không thể mỗi ngày tu luyện theo trưởng lão Truyền Công Các.

Mà Phương Trần tu luyện đến Luyện Khí cửu phẩm khẳng định cũng rất cần!

Nhưng hắn vẫn đưa cho Tiêu Thanh.

Hắn phải cố nén bao nhiêu tiếc nuối mới có thể đưa cho Tiêu Thanh?

Mà hết thảy đều là vì để cho Tiêu Thanh có thể cảm ngộ thành công, mau chóng tăng cao tu vi, rửa sạch nhục nhã!

Giờ khắc này khuôn mặt Khương Ngưng Y triệt để kinh ngạc.

“Tại sao hắn lại làm thế?”

Việc này không khỏi cùng Phương Trần trong truyền thuyết chênh lệch quá xa?

Trong lúc Tiêu Thanh còn đang bàng hoàng, Phương Trần kịp thời mắng Tiêu Thanh thức tỉnh, khiến nội tâm hắn hình thành chuyển biến cực lớn!

Khi Tiêu Thanh bị công pháp vây khốn hắn lại chủ động lấy ra bí pháp giá trị đắt đỏ nhường sư đệ tu tập!

Khi Tiêu Thanh muốn giải trừ sinh tử đấu, có khả năng bị hủy hoại danh tiếng thì hắn lại nguyện ý nhận thua tại sinh tử đấu, làm đá kê chân cho Tiêu Thanh.

Tâm tư này đâu phải của một tên ác bá vô sỉ, rõ ràng là của hảo nam nhi chi lan ngọc thụ, phóng khoáng độ lượng.

Hảo nam nhi quan tâm sư đệ, ôn nhu cao thượng, cam tâm ẩn nhẫn chịu mang tiếng xấu!

Tiêu Thanh thấy Khương Ngưng Y vẻ mặt khϊếp sợ thì vô cùng hài lòng.

Hắn đang nghĩ nếu mình không nói những lời này thì dựa vào thái độ chán ghét của Khương sư tỷ trước đó, chắc chắn cũng có ngày một kiếm chém chết Phương sư huynh.

Nhưng hiện tại Khương sư tỷ chắc sẽ không còn ghét bỏ Phương sư huynh, thậm chí còn có thể trở thành bằng hữu không chừng!

Nghĩ tới đây, Tiêu Thanh cảm thấy Phương sư huynh vừa rồi bận việc bỏ đi trước, nếu biết hắn vừa làm gì hẳn sẽ rất cảm tạ.

Tiêu Thanh lúc này còn đang suy nghĩ mình phải hồi đáp lời cảm tạ của sư huynh như thế nào…

Ai!

Đây là việc mình nên làm, sư huynh không cần đa tạ!

"Phương sư huynh ở nơi nào?"

Mà Khương Ngưng Y lúc này sau khi suy nghĩ, quyết định không để Phương Trần một mình gánh vác tất cả.

Thân là đệ tử hạch tâm, nàng cảm thấy mình cần phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn Phương sư huynh!

"Ngay tại sườn núi!"

"Tốt lắm!"

. . .

Phương Trần đầu đầy mồ hôi không ngừng lẩm bẩm trong gian phòng rộng lớn của mình.

"Cuối cùng cũng trốn được một kiếp. . ."

Không thể cho cẩu hệ thống bất kỳ cơ hội nào gϊếŧ chết mình!

Có điều sau khi bình tĩnh lại, Phương Trần cảm thấy có gì đó là lạ, nhịn không được gọi hệ thống hỏi.

“Hệ thống, hiện tại ta chỉ có một mạng, ngươi lại đưa tới hai khí vận chi tử, ngươi định cho ta chết hai lần như thế nào?”

Ôm cùng lúc Khương Ngưng Y và Tiêu Thanh, Phương Trần cảm thấy mình rất khó xử, cũng không thể leo ra khỏi mộ đi chặt đứt tơ tình với Khương Ngưng Y chứ?

Hệ thống trả lời: "Nhiệm vụ của kí chủ là bảo vệ vạn vật thương sinh, cống hiến vì hòa bình vũ trụ! Nếu hoàn thành thì đó chính là thành công vĩ đại nhất đời này của kí chủ!”

“Chỉ cần cái chết của kí chủ xúc tiến quá trình trưởng thành của một vị khí vận chi tử là được.”

“Còn về việc chết trên tay người nào cũng không quan trọng.”

Phương Trần: ". . ."

Tốt.

Nghe hiểu rồi!

Nghĩa là chết trên tay ai cũng được!

“Mẹ nó, hệ thống đần độn!”

Phương Trần hùng hổ mắng chửi vài câu, sau đó đi tới đại biệt thự của mình.

Đúng lúc này.

"A! Cẩn thận!"

Sau lưng đột nhiên truyền đến vài tiếng thét, đồng thời còn có một tiếng va chạm cực kỳ lớn.

"Ầm!"