Chương 8: Phương Trần và đàn tranh

Nghe thấy tiếng va đập truyền đến sau lưng, Phương Trần lúc này vô thức quay đầu lại.

Vừa quay đầu đã kinh diễm toàn bộ thế giới!

Ba nam đồng nữ đồng diện mạo non nớt mặc áo bào đệ tử ngoại môn cùng một thiếu niên tuổi tác tương tự Tiêu Thanh nhìn Phương Trần, cả đám cứng đờ giống như bị định thân, thời gian đều ngưng lại tại đây.

Giây tiếp theo thiếu niên hoảng sợ hét lên.

"A!"

"Là Phương Trần! Chạy mau!"

Đám trẻ thấy sư huynh dẫn đầu mở miệng, cũng không đoái hoài đồ vật trên đất đã co cẳng bỏ chạy.

Phương Trần: ". . ."

Có cần tới mức đó không?

Đám trẻ chạy xa một đoạn thấy Phương Trần không có ý đuổi theo bèn ngừng lại.

Bọn chúng kinh hồn bạt vía liếc nhau, cùng thở phào một hơi.

“May thật, Phương lão cẩu có lẽ hôm nay tâm tình tốt, không có ý định gây phiền phức cho chúng ta!”

Thiếu niên than thở nói.

Nam đồng không khỏi hoang mang mở miệng: “Có điều sư huynh, tại sao chúng ta phải chạy?”

“Các ngươi vừa mới vào Đạm Nhiên tông không biết cũng bình thường.”

Thiếu niên bĩu môi, ánh mặt lộ ra căm ghét nồng đậm.

“Phương lão cẩu làm đủ trò xấu, là ác nhân lớn nhất ngoại môn!”

“Lần trước có vị sư huynh không cẩn thận làm rơi ngọc giản trước cửa nhà hắn, vốn là chuyện nhỏ lại bị hắn sai người quấn lấy hơn mấy tháng, công pháp cũng không luyện được, ngủ cũng không xong, náo loạn đến mức Chấp Pháp Đường cũng không còn cách nào, ép người kia lấy mười linh thạch hạ phẩm tạ lỗi mới chịu bỏ qua.”

“Chúng ta vừa mới làm rơi đồ, nếu không tranh thủ chạy khẳng định cũng sẽ đại xuất huyết!”

"Gia hỏa này đúng là súc sinh!"

Nghe thiếu niên giảng giải, ba đứa trẻ lộ ra thần sắc kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Phương Trần lại hung ác như thế!

Thiếu niên lại tự trách nói: “Có điều việc này cũng do ta, biết rõ Phương lão cẩu thích giả làm người bị hại, ngày thường cũng né tránh hắn, nhưng vừa rồi chẳng biết tại sao lại đột nhiên nghĩ từ đây đi tới Hải Quy Đài sẽ gần hơn, cảm thấy có thể may mắn né tránh hắn…”

"Ai, cũng không biết có phải do gần đây luyện công quá mức dẫn đến tinh thần rã rời nên mới phạm sai lầm hay không, sư huynh có lỗi với các ngươi!"

"Sư huynh không nên tự trách!"

"Nhưng mà. . ." Một nữ đồng lo lắng nói: "Chúng ta làm rơi đồ Hoa trưởng lão trước phủ hắn, trở về sẽ không bị Hoa trưởng lão trách cứ chứ?"

“Đừng sợ!” Thiếu niên lắc đầu: “Hoa trưởng lão khoan hồng độ lượng, cho dù tức giận nhiều lắm chỉ trách cứ chúng ta vài câu, tệ nhất thì lao động mấy ngày ở đan phòng chuộc tội, nhưng nếu bị Phương lão cẩu bắt được, hậu quả khó lường!”

Nghe thế đám trẻ đồng loạt rùng mình, vô cùng sợ hãi.

Ngay lúc này Phương Trần đã trở thành đại ác nhân khiến người khác sợ mất mật!

Nữ đồng nghe xong lại lo âu lẩm bẩm: “Sư huynh, vừa rồi chúng ta sẽ không bị hắn nhớ mặt chứ?”

“Ta nghe nói tu sĩ lợi hại gặp qua một lần sẽ không quên được!”

Thiếu niên nghe vậy nhất thời cười khẩy: "Không sợ, Phương lão cẩu tu vi kém, hơn nữa còn lớn hơn chúng ta mười mấy tuổi, đầu óc khẳng định cũng không tốt, không thể liếc mắt đã nhớ rõ được dáng dấp tất cả chúng ta.”

"Vậy là tốt rồi!"

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, lập tức bước nhanh rời khỏi nơi này.

. . .

Phương Trần trầm mặc đứng cạnh con sư tử bằng vàng ròng trước cửa phủ đệ xa hoa nhất ngoại môn.

Cuối cùng chỉ có thể phát ra một tiếng than thở: “Xem ra nhân duyên của ta quả nhiên không tốt…”

Sau đó Phương Trần tiến về phía trước xem bốn người vừa mới chạy đi để lại vật gì.

Phải gọi người đưa trả lại mới được!

Hắn xích lại gần quan sát, lúc này liền ngây ngẩn cả người.

Đây là một khung đàn tranh!

Phương Trần cúi người, trông thấy dưới góc phải đàn tranh có ba chữ lớn mạ vàng: Hoa Kỉ Dung!

Chữ viết thanh tú đẹp đẽ mang theo uyển ý, nhưng cẩn thận nhìn lại sẽ phát hiện bên trong ẩn chứa uy thế.

Đây là đàn tranh của trưởng lão Hoa Kỉ Dung phòng luyện đan!

Hoa Kỉ Dung có thể nói ở Đạm Nhiên tông không ai không biết, không người không hay.

Không chỉ bởi vì trình luyện đan của đối phương mà còn bởi vì khuôn mặt của nàng.

Nghe nói người gặp qua Hoa Kỉ Dung đều say như điếu đổ!

Nghĩ tới đây, mặt Phương Trần tràn đầy nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Vật trọng yếu như vậy không thể để cho người khác đưa tới, ta phải tự mình đem đàn tranh đưa qua!"

Vì sư môn trưởng bối làm tròn nghĩa vụ là việc nằm trong phận sự của đệ tử!

Nhưng khi Phương Trần dự định cầm lấy đàn tranh, chẳng biết tại sao ngón tay lại có xúc động muốn gảy dây đàn.

Dù sao hắn cũng vừa mới nhờ hệ thống trợ giúp học xong đàn tranh!

Nhưng khi ngón tay Phương Trần sắp duỗi ra lại bỗng nhiên dừng lại!

"Có vấn đề, có vấn đề!"

Tia lý trí sau cùng trong đầu Phương Trần thét lên ầm ĩ.

Hắn đánh hơi được một tia âm mưu!

Sở thích ăn vạ của hắn đã sớm mỹ danh truyền khắp thiên hạ, bằng không trước phủ cũng sẽ không đến mức một quỷ ảnh cũng không có.

Mấy sư đệ sư muội này vì sao lại đột nhiên đi ngang qua chỗ hắn?

Hơn nữa tu sĩ tay rất chắc, bọn chúng lại cầm đồ vật của trưởng lão, tại sao vô duyên vô cớ lại làm rơi đàn tranh ngay trước phủ hắn?

Mà bản thân vừa thấy cây đàn tranh này liền có du͙© vọиɠ mãnh liệt muốn đàn tấu?

Không đúng!

Có gì đó không đúng!

Tại một khắc cuối cùng Phương Trần thu tay lại, sau đó như có cảm giác bỗng nhiên quay đầu nhìn dưới chân núi…

Chỉ thấy một thân ảnh thiếu nữ váy lam xinh đẹp đang dạo bước đi tới, khuôn mặt tinh xảo mặc dù mang theo vài phần non nớt nhưng vẫn có thể nhìn ra khí chất đơn sơ thoát tục, đợi qua không lâu hẳn sẽ là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành…

Người tới chính là Khương Ngưng Y.

Nhìn thấy Khương Ngưng Y, đại não Phương Trần như bị sét bổ trúng, trong nháy mắt nhìn ra được chỗ quái lạ…

Chân tướng chỉ có một!

Hệ thống dựa vào thủ đoạn chính hắn không biết, an bài đàn tranh từ trên trời rơi xuống để hắn ngẫu nhiên trình diễn, dùng huyền âm ma mị nhất định có thể kinh diễm Khương Ngưng Y.

Đến lúc đó thiếu nữ tất nhiên cảm mến, sau đó bỏ công sức ra tìm hiểu, chính mình không cách nào ngăn được mị lực bản thân, chắc chắn sẽ khiến thiếu nữ càng thêm trầm luân.

Mà khoảnh khắc tình căn nảy mầm, tơ tình thêu dệt, hắn sẽ xong đời!

Mẹ nó!

Cái này nào có phải đàn tranh, đây là muốn cắt đứt mệnh căn của hắn!

Sau khi nghĩ thông suốt, lưng Phương Trần đổ mồ hôi lạnh, ngón tay sắp chạm vào dây đàn như bị giật điện mà thu về.

Hắn hít sâu một hơi.

May mắn, ngươi có đàn tranh từ trên trời rơi xuống, nhưng ta có đạo tâm vững như thép.

Mánh này không sợ.

Ta đã nhìn thấu!

Phương Trần lấy lại tinh thần, trong lòng cười khinh miệt…

Công phu mèo ba chân của cẩu hệ thống mà muốn hại ta sao?

Mơ đi!

Phương Trần nén lại xúc động, hắn nâng đàn tranh lên dự định không nói lời nào xoay người rời đi, đến ý định chào hỏi Khương Ngưng Y cũng không có.

Nhưng Khương Ngưng Y đặc biệt tới tìm hắn, sao có thể để hắn chạy thoát?

"Phương sư huynh xin dừng bước!"

Khương Ngưng Y vội nói, đồng thời lấy tốc độ cực nhanh vọt tới trước mặt Phương Trần.

Phương Trần dự định sử dụng Tật Phong Bộ chạy trốn một lần nữa, nhất thời cứng đờ.

Dường như chạy không lại đối phương!

"Xem như ngươi lợi hại!"

Phương Trần trong lòng thầm mắng.

Sau đó nhìn thấy dung mạo như tuyết lê gần trong gang tấc, lòng Phương Trần rung động…

Khí vận cho tử quả nhiên không hợp lẽ thường!

Dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn thì cũng thôi, thực lực và thiên phú dựa vào đâu lại tốt như vậy?

So với hắn ngoại trừ tuấn lãng đẹp trai, khí vũ hiên ngang, an phận thủ thường, cơ trí lãnh khốc, tiếng vang gần xa, vang danh thiên hạ, hạ bút có thần, thần thông quảng đại, đại hiển thần uy, uy phong bát diện, dung mạo như ngọc, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, đường đường chính chính, gia tài vạn kim ra thì không còn gì khác.

Thực sự quá không công bằng!

Phương Trần điều chỉnh linh lực, tiếp theo đột nhiên thuần thục lộ ra dáng vẻ không coi ai ra gì như thường ngày, dùng khóe mắt liếc Khương Ngưng Y, khóe miệng cong lên khinh miệt nói: “Sư muội dám cản đường ta sao?”

"Có biết đường này là của họ Phương không?"

Dáng vẻ phế vật hung hăng càn quấy được Phương Trần phát huy vô cùng chân thật.