Chương 14

"Chỉ là linh khí không đủ, không có vấn đề gì khác?" Tang Du yên lòng: "Vậy cũng tốt, phiền thầy giúp kê đơn thuốc, em đi bệnh viện Chung Sơn lấy ạ."

Thầy y tế lắc đầu: "Không đủ."

Tang Du nghĩ thầm cũng đúng, nếu là hồi tổ, tất nhiên thuốc bình thường không thể chữa khỏi.

"Hay là đến tiệm đồ cổ Đế Thính*? Chắc hắn có một số loại thuốc hiếm trên thị trường, bao nhiêu năm cũng có”

*Đế Thính (hay còn gọi là Thiện Thính): Có hình dáng như con kỳ lân có một sừng, một số khắc họa linh khuyển Đế Thính này trông như một con sư tử tuyết Tây Tạng màu lam trông giống như một con chó ngao Tây Tạng (ngao Tạng). Là linh thú của Địa Tạng Vương Bồ Tát, có khả năng nghe thấy mọi thứ trong Tam giới, giúp Địa Tạng Vương phân biệt được thật giả, đúng sai.

Thầy y tế vẫn lắc đầu.

Tang Du trợn tròn mắt.

"Thầy, không phải là muốn chúng em đến... Chợ đen của yêu quái tìm hàng đấy chứ?"

Chợ đen yêu quái bán không ít đồ tốt nhưng nếu gia đình và nhà trường phát hiện ra… Ít nhất là bị đánh gãy chân đấy chứ đùa.

Thầy y tế cầm file tài liệu lên, giáng một đòn thật mạnh: "Tôi đâu có nói vậy! Một thằng nhóc há mồm ngậm mồm đều nhắc đến chợ đen. Tôi nói không đủ, không phải nói dược liệu không đủ mạnh mà là nói không đủ thuần khiết. Nhược Mộc tộc tôn quý, cần linh khí cũng phải tôn quý, một chút tạp khí cũng không thể có."

Tang Du á khẩu.

Xã hội hiện đại làm gì còn có linh khí mà một tí tạp chất cũng không bị lẫn vào?

"Cho nên...... Không thể trị?"

Hề Trì trầm mặc hồi lâu lúc này mới đưa ra phản ứng.

"Có thể." Thầy y tế dừng lại vài giây, giơ tay chỉ ra ngoài cửa. "Đó, thuốc của em kìa."

Hề Trì nhìn ra bên ngoài, là… Khoảng không.

Thầy y tế: "Vừa đi rồi."

Tang Du kinh hãi: "Thuốc gì mà còn có thể đi?!"

Hề Trì nhất thời không kịp phản ứng.

Ba giây.

Năm giây.

Mười giây nữa.

“...”

Vừa mới rời đi không phải thuốc mà là… Giang Lê.

Giang Lê, Kim Ô, con trai của cục trưởng Cục giám sát và quản lý phi tự nhiên Đế Tuấn và Thường Hi, cũng là... Con trai của thần mặt trăng và mặt trời.

Tinh hoa nhật nguyệt, sinh ra thần hồn.

Hề Trì: "..."

Tang Du nhìn qua nhìn lại giữa Hề Trì và phía ngoài cửa mười tám lần, mới từ trong cổ họng nặn ra vài chữ: "Thầy nói là..."

Thầy y tế nhướng mày: "Đúng vậy, thế nào, tôn quý đúng không?"

Tang Du nhìn về phía Hề Trì, thật sự là... Không biết ai tôn quý hơn ai.

Trong phòng y tế im lặng đến chết người, thậm chí không khí cũng bắt đầu đóng băng.

Đúng lúc thầy y tế đang định lên tiếng an ủi thì Tang Du đột nhiên quay đầu lại, như chợt nhớ ra điều gì đó nên giọng nói của cậu ấy cũng lớn hơn: "Chờ đã!"

"Thầy, thầy vừa nói... Nhược Mộc hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt để củng cố thần hồn?"

"Hút tinh khí?"

"Làm sao để hút?!"

"Hút ở đâu?!"

Hề Trì: “…”

"Bốp” một tiếng giòn tan, cái túi bay thẳng đến trước mặt cậu ấy.

Tang Du che cái trán đỏ bừng, ngồi ở mép giường: “Đánh thiệt luôn á chời...”

Hề Trì nằm ngửa trên giường.

Mặt trời ngả bóng nhưng còn chưa lặn hẳn, những cơn gió vi vu, bóng cây đung đưa khiến cậu hơi choáng váng.

Tang Du kéo cậu dậy: "Chỉ là mượn chút linh lực thôi, cũng không phải chuyện gì lớn nên Giang Lê chắc không từ chối đâu..."

...Cái này có hơi khó nói.

Thầy y tế: "Thầy chỉ tiếp xúc với em ấy khoảng một tiếng thôi nhưng em ấy có vẻ là người dễ gần."

Tang Du “ha” một tiếng: “Dễ gần á? Thầy, thầy đang nói Giang Lê à?”

Đó là Kim Ô đấy!!!

Kim Ô tộc thì làm gì có người hiền lành.

“Vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày của Giang Lê rất dễ để qua mắt người khác nhưng một khi đánh nhau…” Tang Du tặc lưỡi: “Em dám nói, may là Giang Lê không có thời kỳ phản nghịch, nếu không Nam Sơn đã trở thành địa bàn của cậu ta rồi.”

Hề Trì không hiểu sao lại nhớ đến vạt áo đồng phục mà mình đã nắm đến nhăn nheo, cậu không nói gì.

Tang Du dùng cùi chỏ huých Hề Trì: “Cậu có nhớ trước đây trên diễn đàn trường Sơn Hải có người hỏi Giang Lê về tràng hạt trên tay cậu ta không? Có ấn tượng không?

Hề Trì suy nghĩ hồi lâu.

Lúc đó bọn họ mới vừa lên lớp 10, có một bài đăng trên diễn đàn được đẩy lên đầu, nổi suốt ba ngày. Bài đăng ảnh chụp màn hình của một cổ tay, trong ảnh, các ngón tay thon dài, cân đối, và có một chuỗi tràng hạt được quấn quanh cổ tay.

(Tiểu Trì: Phải hành động thôi.)