Chương 19

Chỉ cần ở trong trường, tình huống cũng không tính là quá xấu.

Tang Du: "Cũng chỉ có thể như vậy."

Mãi cho đến khi các hàng ghế sau và hành lang của lớp học vắng hẳn, mọi người lớp 11-1 mới tỉnh dậy sau cơn mơ, người chen chúc nhau lên cầu thang, theo sát là lớp 2, lớp 3. ..

Tin tức như gió, cuối cùng phòng học lầu bốn gần như hoàn toàn trống không.

Mấy trăm cái đầu nghi hoặc nhìn chằm chằm vào thành viên hội học sinh của hai viện ở dưới lầu.

Tư thế này......

Không ổn!

Sắp đấm nhau rồi!ლ("꒪д꒪")ლ

***

Đêm đến rất chậm.

Ánh đèn sáng rực của tòa nhà dạy học đã tràn ra từ cửa sổ, ráng chiều vẫn chưa tan.

"Không cần đi thông báo lão Phó sao?" Hứa Văn Nhuệ ngẩng đầu nhìn về phía phòng làm việc của giáo viên ở lầu bốn hỏi.

Tuy rằng đối với tình huống trước mắt, một đám đại yêu giáo viên lãnh đạo cũng không chắc chắn sẽ giúp được, lão Phó là một người thường thì càng không cần phải nói. Nhưng phòng học trống không như vậy chắc chắn sẽ gây ra sự hoang mang cho giáo viên.

"Đã bảo Vương Địch đi rồi." Tang Du cất điện thoại rồi nói: "Bên phòng giáo vụ cũng đã báo cáo."

Lý Thư Tịnh quay đầu nhìn Hạ Tình ở gần cô nhất hỏi: "Trước kia từng xuất hiện tình huống như thế này sao?"

Hạ Tình lắc đầu: "Chắc là không có."

Trường trung học số 1 Sơn Hải không cho phép học sinh sử dụng linh lực lung tung, bất luận trong hay ngoài trường, nếu bị bắt được chính là đến du lịch một ngày tại "Ghế sám hối làm yêu lần nữa", huống chi đây lại là thành viên của hội học sinh.

Có điều sự việc xảy ra đột ngột, bản thân Hạ Tình cũng không xác định được, vẫn nhìn về phía Tang Du.

Tang Du hoàn toàn không để ý đến họ, cho đến khi Tạ Nhất Hàng nâng khuỷu tay chạm vào cậu ấy gọi: "Anh Du?"

Tang Du: "...?"

Tạ Nhất Hàng: "Bên Nam Sơn hỏi trước giờ anh Trì có từng xuất hiện tình huống này chưa."

Tang Du há miệng muốn nói “Không”, song trong nháy mắt ngước lên nhìn thấy mặt Giang Lê thì lời muốn nói lập tức nghẹn lại trong cổ họng.

Nếu tình huống phát sinh trước hôm nay, cậu ấy khẳng định nói không có nhưng hiện tại......

Cái này tính là có? Hay là không có đây?

Thái dương Tang Du không khống chế được mà giật giật.

Vừa rồi cậu ấy vẫn một lòng tập trung xác nhận khí tức, bây giờ nhìn Giang Lê cậu ấy mới nhớ ra một chuyện.

Lúc đi thầy y tế đã nói gì?

“Triệu chứng vừa mới bắt đầu sẽ tương đối mãnh liệt, phải kịp thời ngăn chặn, đừng cố gắng chống đỡ, đối với thân thể không tốt.”

Trái tim Tang Du đập mạnh.

"Mặc kệ trước kia có xảy ra chuyện gì hay không, tìm được người trước rồi nói sau."

“Sân thể dục, ký túc xá, hội học sinh, phòng học, tất cả đều tìm cho thật kỹ. Nếu tìm được rồi lập tức thông báo cho…” Tang Dung hơi khựng lại một chút, im lặng tầm khoảng 10 giây mới nặng nề thốt ra hai chữ: “Giang Lê.”

Tất cả mọi người đều cảm giác tai ong lên: ⊙_⊙ ???

Thông báo cho ai cơ?

Tang Du: "...Và tôi."

Trong ánh mắt nghi ngờ của hai bên, Tang Du cố gắng duy trì sắc mặt, nhìn lướt qua vị trí của Giang Lê: "Nếu như ở gần chỗ cậu thì sao, chỉ để đảm bảo thôi."

Mẹ kiếp, mình sắp không bịa chuyện không nổi nữa rồi.

Lúc mới nói cậu ấy thậm chí không dám nhìn Giang Lê.

Ngón tay Giang Lê lướt trên điện thoại ngừng lại vài giây, ngước mắt nhìn cậu ấy.

Đầu óc Tang Du tê dại, bỏ lại một câu: "Cứ như vậy đi, chia nhau tìm." Rồi xoay người rời đi.

Mấy người hội học sinh Nam Sơn còn chưa lấy lại tinh thần từ câu "Thông báo trước cho Giang Lê", kinh ngạc đứng yên tại chỗ.

"Anh Lê." Hứa Văn Nhuệ không dám tin mà hỏi: "Anh sẽ không thật sự từng có một đoạn thời gian yêu đương với thư ký trưởng Tây Sơn chứ?!"

Giang Lê làm như không nghe thấy, đi thẳng về phía trước.

Hứa Văn Nhuệ quả thực kinh ngạc, vào Sơn Hải lâu như vậy, có thể làm scandal dính đến trên người chủ tịch hội học sinh Nam Sơn bọn họ thật sự hiếm, cậu ấy suy nghĩ một chút rồi vội vàng nói: "Anh Lê nói thật đi. Nếu thật sự có, đó chính là người trong nhà, anh nói một tiếng, em bảo đảm chạy đi tìm, một phút sau trả người lại cho anh."