Chương 20

Vừa dứt lời, Hứa Văn Nhuệ liền nhìn thân hình cao gầy phía trước chậm rãi dừng bước.

Giang Lê nghe tiếng, nửa nghiêng đầu trả lời.

"Có."

Lúc nói chuyện, anh đang trả lời tin nhắn, ánh sáng màu trắng từ màn hình điện thoại chiếu lên mặt anh, sống mũi mặt mày đường nét vô cùng rõ ràng, gay cả giọng nói cũng lạnh lùng và bình tĩnh hơn bình thường. Bình tĩnh đến không giống như đang nói hai người từng quen nhau, mà giống như đang nói ngày mai có tiết.

Hứa Văn Nhuệ mạnh mẽ dừng bước, trực giác Đế Giang làm cho trong lòng cậu ấy vang lên hồi chuông cảnh báo.

Cậu ta cười gượng hai tiếng: "Vậy thì, e..."

Còn chưa nói xong chữ “em”, một giây sau, giọng nói Giang Lê tản ra trong gió đêm yên tĩnh.

"Tìm người trước 7 giờ 10 phút."

Hứa Văn Nhuệ: "..."

Vẻ mặt cậu ta đau khổ, lấy điện thoại di động ra, mở khóa màn hình: 19 giờ 04 phút

Trong cái nhìn chăm chú của cậu ta, số "4" nhảy nhót trở thành "5".

Hứa Văn Nhuệ: "..."

Lý Thư Tịnh từ phía sau đi tới, vỗ vỗ bả vai cậu ấy: "Một phút sau trả người về cho anh? Uầy, anh Lê rất nể mặt cậu nha, cho cậu 6 phút lận,” Cô ấy đầu nhìn đồng hồ nói "À không đúng, bây giờ là 5 phút rồi."

Hứa Văn Nhuệ: "..."

Sớm hay muộn, công đức của cậu (Lý Thư Tịnh) sẽ giảm sút.

Cả nhóm tìm kiếm hơn 20 phút, tiếng chuông báo hiệu tiết tự học buổi tối đầu tiên vang lên, linh lực tràn ra được thu thập sạch sẽ mà không hề báo trước.

Lo lắng tình hình đã thay đổi, mọi người gặp nhau trước phòng sử của trường. Tang Du mở miệng trước: "Cậu ấy còn chưa trở về, tôi vừa mới gọi điện thoại cho Vương Địch."

Nghĩ đến linh khí đột nhiên biến mất kia, hơn nữa tìm cả buổi trời vẫn không thấy người, Tang Du không khỏi sốt ruột.

Nếu như Tiểu Trì tự mình khống chế được là tốt nhất, nếu như không phải...

Giang Lê nhìn cậu ấy: "Những nơi thường đi đều đã đi tìm hết rồi sao?"

"Ký túc xá, sân thể dục, hội học sinh đều đi rồi." Tang Du dậm chân tại chỗ hai cái, vẫn không có đầu mối: "Quên đi, tôi lại đi đến "Khoảng Trời Riêng" tìm xem."

Hứa Văn Nhuệ: "Phía sau núi?"

Tang Du "Ừ" một tiếng: "Đó là nơi cậu ấy hay đến, nhưng đa số đều là ban ngày. Cậu ấy ngại buổi tối trong rừng gió lớn, côn trùng kêu ầm ĩ, cho nên vừa rồi cũng không tìm kỹ ở đấy."

Lý Thư Tịnh suy nghĩ một chút: "Cùng nhau đi đi, sau núi lớn như vậy, một mình cậu tìm đến khi nào?"

Mọi người xoay người đi về hướng khác, chỉ có Giang Lê đứng tại chỗ.

"Năm sáu người đi qua là đủ rồi, những người khác tìm chỗ khác."

Lúc nói chuyện, ánh mắt Giang Lê dừng lại ở một nơi nào đó.

Tang Du theo tầm mắt của anh nhìn sang tòa nhà thí nghiệm Tây Sơn.

Là tòa nhà cao nhất trung học số 1 Sơn Hải, cũng là nơi Hề Trì nếu không cần thiết thì kiên quyết không đi.

"Sẽ không ở đó đâu." Tang Du không hề nghĩ ngợi, buột miệng nói: "Tiểu Trì lười đi bộ nhất, lầu cao bậc thang nhiều, cậu ấy lười đi."

Giang Lê không nặng không nhẹ "Ừ" một tiếng.

Tòa nhà thí nghiệm buổi tối không thắp đèn, lúc này một mảnh tối đen.

Ý niệm "đi xem" chợt lóe lên trong đầu anh, chỉ trong chốc lát, nhanh đến mức gần như không để lại dấu vết.

Giang Lê đứng tại chỗ hai giây, nhấc chân đi về phía khu dạy học.

Đi được vài mét, anh đột nhiên dừng bước.

Khu dạy học cách đó không xa ánh sáng rực rỡ, chỉ có phòng thí nghiệm phía sau là tối tăm. Giang Lê dừng lại một lát, xoay người, đi thẳng về phía sau.

Cầu thang rất nhanh vang lên tiếng bước chân.

Tầng một, tầng hai... Tất cả âm thanh đều dừng lại trước bảng hiệu "11F" của tòa nhà thí nghiệm. Bốn bề cực kỳ yên tĩnh, cửa hơi khép lại, một chút ánh sáng từ khe cửa lộ ra.

Giang Lê không do dự, đẩy cửa đi vào.

Trong nháy mắt chuông tiết tự học thứ hai vang lên, di động Tang Du đột nhiên rung lên.

Cậu ấy mở ra nhìn, người gửi tin nhắn là Giang Lê.

Nội dung tin nhắn chỉ có năm chữ.

[Sân thượng tòa thí nghiệm.]

Tang Du: "..."

Đệt!!!!!