Chương 6

Phòng giáo vụ nghe thấy sai sai, lập tức sửa lại: "Hiệu trưởng, là một bước quan trong, không phải cột mốc.”

Tất cả học sinh: "...”

“Đúng, một bước quan trọng.

Thầy tin rằng, cái này đối với các em học sinh mới lớp 10 và lớp 11 sắp chia lớp mà nói, nhất định có thể thích ứng rất nhanh. Về phần lớp 12, thật đáng tiếc, để không làm chậm tiến độ giảng dạy, sau khi được nhà trường và hội phụ huynh xem xét kỹ lưỡng, nhà trường quyết định tạm thời không tổ chức lại các lớp mà thống nhất chuyển toàn bộ khối 12 lên lầu 3.

Các em nghe rõ chưa? Nghe không hiểu, hoặc là có ý kiến, xin giơ tay.”

Mấy ngàn đôi tay của hai viện lập tức như măng mọc sau mưa mọc lên.

“Rất tốt rất tốt, làm hiệu trưởng, thật sự rất vui khi nhìn thấy dáng vẻ đồng lòng của hai bên.”

“?”

“Tôi thấy có khá nhiều học sinh chưa hiểu, trời hơi nắng, các thầy cô sẽ sắp xếp chuyển các em vào trong nhà càng sớm càng tốt.” Hiệu trưởng nhắm mắt lại liếc nhìn đám nhóc bên dưới: "Hội trường Tây Sơn gần sân thể dục, tập hợp ở Tây Sơn đi."

Tất cả bạn học Nam Sơn như bị đánh một gậy vào đầu.

Nếu không phải thầy cô ở đây, bọn họ chỉ thiếu điều ước gì không thể nhặt gạch xây tường ngay tại chỗ, còn đi Tây Sơn?

Bọn họ chính là lên Tây Thiên cũng không đi Tây Sơn đó!!!!

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hai viện lại đồng lòng đến kinh người.

Bất luận hiệu trưởng hôm nay nói cái gì, bọn họ chính là đứng chết, phơi chết, cũng phải ngẩng con mẹ đó cao đầu về phía mặt trời mà sống, tuyệt đối không cúi đầu chịu sáp nhập!

Hiệu trưởng nhìn xung quanh một vòng, lại nở nụ cười: "Nếu các bạn học đều không muốn đi, vậy thầy đứng ở đây nói đơn giản hai câu.”

Mười phút trôi qua, cái đầu cự tuyệt sáp nhập vẫn cứng rắn ngẩng cao như cũ.

Hai mươi phút trôi qua, không còn ngẩng quá cao.

Ba mươi phút trôi qua...

“Đầu nóng tao nóng sắp nổ rồi, mau, đánh tao một cú đi.”

“Cả đời này chưa từng nghe qua yêu cầu kỳ cục như vậy, được, tao thỏa mãn mày.”

“Không phải bảo nói đơn giản hai câu sao?”

Hiệu trưởng chậm rãi lật qua một trang giấy.

“Ý nghĩa sáp nhập, điều 27, trường trung học số 1 Sơn Hải chúng ta...”

“Đậu xanh! Bộ đang huấn luyện quân sự sao hả?”

“34 phút rồi, 34 phút rồi đấy! Lão già hiệu trưởng sắp về hưu kia chưa bao giờ phơi nắng à? Lễ độ của ông ta đâu?”

“Nếu không thì hợp, hợp lại đi, phơi nắng nữa, cây ông đây sẽ bốc khói mất.”

Hiệu trưởng lại từ từ lật qua một trang giấy.

“Ý nghĩa hợp nhất, điều 31, giữ vững...”

“…”

“Đừng đọc nữa, hiệu trưởng đừng đọc nữa!”

“Được được! Không phải hợp lại là được sao!”

Hiệu trưởng còn chưa đọc xong điều 31, trong đám người không biết từ góc nào dẫn đầu truyền đến một tiếng "Chúc mừng hợp nhất"... Học sinh hai viện đang nóng đến sắp xỉu tới nơi luôn rồi, tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, bắt đầu vang lên tiếng thứ hai, tiếng thứ ba...

Cuối cùng, tiếng la hét như là muốn lật tung cả sân thể dục, tiếng vỗ tay thi nhau vang lên khắp nơi, vang vọng cả bầu trời.

Hề Trì: "...”

Im lặng.

Ba tiếng sau.

Sau khi đám hoa cỏ và thú non trong hai viện trở về uống đủ nước, ngồi trong phòng học râm mát thì tập thể đều thấy hít thở không thông.

Hình như là do nóng quá mà sinh ra ảo giác rồi.

Nếu không thì cuối cùng làm sao lại biến thành bọn họ cầu xin hiệu trưởng hợp nhất thế?

Mọi người như vừa tỉnh mộng, trong lúc đang thương lượng làm sao lấy lùi làm tiến, lần thứ hai ngẩng con mẹ đó cao đầu về phía mặt trời mà sống, thì văn bản hợp nhất cùng với danh sách chia lớp đã dán ở bảng thông báo.

“…”

Có cần phải nhanh như vậy không?!

"Tôi nghe nói, bởi vì tiếng vỗ tay buổi sáng quá lớn mà hiệu trưởng nói rằng ông đã cảm nhận được sự háo hức chưa từng có của học sinh hai viện nên đặc biệt đẩy nhanh quá trình."

“…”

“Mới có mấy tiếng mà danh sách chia lớp cũng đã có rồi á?”

“Ai đi xem chưa?”

“Có cái gì mà xem, học sinh Tây Sơn đều quen nhau, cùng lớp với ai thì cũng giống nhau.”