Chương 7

“Nhưng không phải còn có Nam Sơn sao?”

"Nam Sơn thì ai cũng không biết, cùng lớp với ai không phải cũng giống nhau à?"

“Mày, mẹ nó... Mẹ nó nói cũng rất có đạo lý.”

Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt cả đám ỉu xìu, cho đến khi chuỗi tiếng bước chân trên hành lang phá vỡ sự im lặng.

Một giây sau, Vương Địch như cơn lốc tiến vào: "Đại ca và anh Trì đâu?

Vương Địch vừa vặn là một đóa hoa loa kèn, tin tức nhanh nhạy đến ngay cả thực đơn căn tin cũng có thể thông báo ngay lập tức.

Mọi người quay đầu nhìn về phía hàng cuối cùng của lớp.

Tang Du: "Đừng hô to thế, có chuyện gì thì nói đi.”

Hề Trì đang nằm sấp trên bàn nhắm mắt để bình tĩnh lại, cũng không có ngủ thật, Vương Địch giãy giụa một hồi, theo bản năng nhẹ giọng một chút: "Đại ca, danh sách chia lớp kia đã có rồi, anh thật sự không đi xem sao?"

“Lớp mấy?”

Vương Địch quy củ trả lời: "Lớp 1 khoa học tự nhiên.”

“Tiểu Trì thì sao?”

“Cũng ở lớp 1.”

Tang Du: "Vậy được rồi.”

“Hình như, không được ổn lắm, lớp 1 kia...... Quên đi, đại ca à, anh vẫn nên tự mình đi xem đi!”

Vương Địch còn chưa nói xong, âm thanh cuối hành lang lại vang lên, còn sắc bén và xuyên thấu màng nhĩ hơn cả Vương Địch..

“Vãi beep! Giang Lê cùng lớp với đại ca, anh Trì là Giang Lê mà tôi biết đó hả? Giang Lê, chủ tịch hội học sinh Nam Sơn? Còn Hứa Văn Nhuệ và Lý Thư Tịnh, phó chủ tịch và thư ký trưởng bên kia?”

"Chủ tịch hai viện... Bộ tính làm thành team building à?"

Lớp học rơi vào sự trầm mặc quỷ dị, vài giây sau, họ co cẳng đứng dậy xông về phía bảng thông báo, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mấy cái tên trên đó.

Giang Lê, Hề Trì, Tang Du, Hứa Văn Nhuệ, Lý Thư Tịnh......

“⊙﹏⊙”

Giáo viên phòng giáo vụ lúc chia lớp bộ nhắm mắt chọn bừa hay gì?

Hội học sinh đoàn giáo dục Sơn Hải bọn họ khác với hội học sinh trung học phổ thông bình thường.

Lúc trước vì thích ứng tốt hơn với xã hội hiện đại hóa, yêu tộc không có thành lập trường giáo dục bậc đại học, cũng chính là không có đại học, cho nên mấy hội học sinh trung học phổ thông dưới trướng Sơn Hải gần như chính là kho dự trữ tập trung nhân tài nhiều nhất.

Vì rèn luyện những "thanh niên ưu tú" tương lai của yêu tộc này, các trường học sẽ ủy quyền thích hợp, danh sách này thật sự làm mọi người đều phải kinh ngạc.

“Phòng giáo vụ có ý gì? Đây là muốn tổ chức lại hội học sinh?" Phân ban như vậy, mẹ nó, tính nuôi cổ độc hả?

Một đám người mồm năm miệng mười náo loạn.

Khi cái tên "Giang Lê" vang lên bên tai lần thứ tám, Hề Trì cuối cùng cũng mở mắt ra.

Lại là Giang Lê.

“Nghe thấy chưa?" Tang Du cười nói.

Hề Trì: "Cái gì?”

Tang Du: "Nói trường học định nuôi ra Cổ vương.”

Hề Trì: "...”

“Nói thật, nếu hội học sinh thật sự muốn tổ chức lại, vậy......”

Tang Du còn chưa kịp nói xong, Hề Trì lập tức nói: "Vậy thì tốt quá.”

Mọi người: "...”

Thiếu chút nữa họ đã quên, nếu như có thể, anh Trì hận không thể hôm nay lập tức từ chức ở hội học sinh.

Cũng may trời không chiều ý thư ký trưởng, rất nhanh, trường học đã truyền đến tin tức: Vì để quá trình thay đổi và thích ứng tốt hơn, tạm thời không tiến hành sắp xếp lại hội học sinh hai viện, tất cả vẫn như cũ.

Nói cách khác, Tây Sơn vẫn là Tây Sơn, Nam Sơn vẫn là Nam Sơn.

Tin tức truyền đến, học sinh hai viện đều phấn khởi, chạy đi thông báo.

Nhất là Tây Sơn, khi biết lễ khai giảng do Tây Sơn bọn họ đọc diễn văn trước, hơn nữa còn là Hề Trì làm đại biểu phát biểu đầu tiên, buổi tối hôm đó ngay tại diễn đàn trong trường trung học số 1 Sơn Hải liên tục đăng mười tấm thiệp chúc mừng.

Có điều, bọn họ còn chưa kịp vui vẻ được mấy ngày thì đã có một thứ tới còn nhanh hơn lễ khai giảng: Đó là chia lớp.

Tòa Lăng Vân trang nghiêm sạch sẽ, đứng sừng sững ở khu vực giao nhau của hai viện, hiện giờ tám hành lang dài đã được thông thẳng với nhau, trấn ở chính giữa.