Chương 12

Câu nói này gợi lên chút hứng thú của Tiêu Nhiên, dừng bước lại."Người một nhà"

Tiêu Nhiên lần nữa bước đi, còn dùng bộ pháp, không muốn ở lại xem Thẩm Phất nhiều thêm một giây. Thẩm Phất nhìn hắn biến mất trong vài hơi thở, không đuổi theo.

Buổi tối tại Cầm trang cũng không yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có tiếng đàn vang lên.

Đệ tử trẻ tuổi nhất của Cầm trang nếu ra bên ngoài cũng có thể tự mình gánh vác một phương, thế nên tiếng đàn có thể bình phục tâm tình, không đến nỗi ồn ào.

Bóng cây ngoài cửa sổ hơi rung nhẹ, quay đầu nhìn, gió vẫn êm dịu thổi qua, không có khác thường. Thẩm Phất mới tắm xong, đang chuẩn bị tới bên cửa sổ hóng gió chút, thấy cảnh này, không khỏi lắc đầu:

"Tinh lực dồi dào ghê, giữa đêm tối mù quáng loanh quanh luẩn quẩn trong sơn trang"

Thân hình người áo đen vừa rồi vô cùng duyên dáng, chắc chắn là phụ nữ.

Nữ đệ tử Cầm trang không rảnh như thế, khả năng cao nhất chính là Thánh nữ.

"Cậu nói Tiêu Nhiên khiến Tạ lão trang chủ truyền cho tôi công pháp cao thâm như vậy, là đang âm mưu chuyện gì?"

[Hệ thống: anh ta không phải người tốt, chúng ta tránh xa ra.]

"Sợ?"

[Hệ thống: Tui sợ anh hơn. Hôm sau trời chưa sáng, Thẩm Phất đã ở trước cửa hậu viên của Tạ lão trang chủ

Người già ngủ không yên giấc, hơn nữa còn tập võ, thức dậy rất sớm, nhìn thấy dáng vẻ cung kính lễ phép của Thẩm Phất, nhiều thêm mấy phần hài lòng, tiện thể chỉ trích Tiêu Nhiên: "Giờ này Giáo chủ còn chưa tới, chẳng lẽ nói cho vui?"

"Ngài nói sai rồi," Thẩm Phất chỉ hướng bàn đá: "Không phải người ngay đây sao?"

Trong lòng Tạ lão trang chủ hoảng sợ, vừa rồi ông chỉ cảm thấy khí tức của một mình Thẩm Phất, mới kết luận rằng trong sân không có người khác, không nghĩ tới vài năm không gặp, công lực của Tiêu Nhiên đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa như vậy.

Biểu hiện của Tạ lão trang chủ biến đổi mấy lần, thở dài một tiếng, "Thôi, tùy theo số mệnh" Cuối cùng ánh mắt như ưng, trừng trừng nhìn kỹ Tiêu Nhiên: "Kể từ hôm nay, lão phu sẽ đem những gì học được suốt đời này truyền cho anh ta, Giáo chủ đừng quên việc mà năm đó ngươi đã hứa hẹn." "Đương nhiên."

Đối với thế hệ trước trong chốn võ lâm, Tiêu Nhiên vẫn biểu hiện ra vài phần tôn trọng.

Tạ lão trang chủ là kiểu người sấm rền gió cuốn, lập tức giảng bài, "Chú ý chỉ pháp của ta." Tiếng đàn vang lên, thoáng hiện tư thế hào hùng, đem người nhập vào chiến trường mênh mông. Trong giây lát, toàn bộ Cầm trang quét sạch buồn ngủ. "Nhạc công, nhìn nghề nghiệp tưởng chừng chẳng ra đâu vào đâu, cao thủ võ lâm bị hơn ngàn người vây công, cũng phải đối mặt với bước đường cùng sống chết, nhưng nhạc công lợi hại có thể một mình một người một đàn xông qua thiên quân vạn mã." Tuy cảnh giới đó cực kỳ hiếm có, nhưng tổ tiên gia đình họ Tạ đã từng xuất hiện một nhân vật nổi tiếng như thế.

"Ngươi tới thử."

Tạ lão trang chủ đứng dậy, để cho Thẩm Phất ngồi vào vị trí ban nãy của mình.

Bản nhạc này không bị cải biên, trong khả năng tiếp nhận của hệ thống, nên Thẩm Phất tràn đầy tự tin, trêu ghẹo dây đàn.

Không sai một âm nào, chỉ pháp thuần thục. Nhưng dù sao Thẩm Phất cũng không thực sự hiểu rõ thanh âm đàn cổ, ngoại trừ lực công kích gia tăng khiến nội lực phát huy 120% sức mạnh, thì chỗ lợi hại thực sự chính là tâm tình, tâm tình Thẩm Phất không theo kịp, một khúc nhạc không dễ nghe tạo cảm giác sục sôi, chỉ thuần túy phát lực sát thương 100% thôi. Bất hạnh có lọt vào tai người khác, thì không khác nào tai va.

Sau khi Thẩm Phất dừng lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn thấy mặt Tạ lão trang chủ đều phải biến sắc, cho rằng bản thân đã đạt tới cảnh giới thành công, "Sao vậy?" Tạ lão trang chủ không trả lời, Tiêu Nhiên sâu sắc mà liếc anh một cái: "Trong nháy mắt, tường nhà mái chèo tan thành mây khói."

Thẩm Phất khiêm tốn đáp: "Đại hiệp quá khen" "Đều câm miệng cho ta!"

Giọng nói như chuông đồng, vang vọng toàn bộ sơn trang.

Đệ tử trong sơn trang đang đánh đàn ngẩn tò te hết cả ra

Không biết vị cao nhân nào, có thể trêu chọc khiến lão trang chủ tức giận đến vậy.

Sau khi bị rỗng một tiếng, Thẩm Phất có nề có nếp hơn chút.

Cơn giận của Tạ lão trang chủ chưa tiêu tan, nói với Tiêu Nhiên: "Phương pháp này không có tác dụng, trong vòng ba ngày, nhất định phải kéo lên tâm cảnh của tên nhóc này cho ta."

Dứt lời phẩy tay áo bỏ đi. Cao thủ so chiêu, thời khắc sống còn dễ dàng mài giũa con người nhất, Tiêu Nhiên đang có ý định kêu Thẩm Phất đi vào rừng cây nhỏ đánh nhau.

Thẩm Phất nhận ra hắn ta định làm gì: "Võ công của cậu và tôi sàn sàn nhau, không phải liều mạng, sẽ không phân được thắng bại."

Kiếm Tiêu Nhiên đã ra khỏi vỏ.

Thẩm Phất: "Tôi biết một chỗ, có thể rèn luyện ý chí con người, Tiêu đại hiệp có hứng thú cùng tôi đi một lần hay không?"

Ánh mắt Tiêu Nhiên lạnh lẽo: "Đừng có gọi ta là đại hiệp nữa."

Thẩm Phật một bộ cà lơ phất phơ, đi hướng về phía rừng cây.

Lúc đi ngang qua một chỗ quét mắt đại thụ xung quanh, mũi chân đá bay mấy cục đá trên mặt đất, trên cây rơi xuống bảy, tám người mặc quần áo đen, vốn phải ngã lộn cổ xuống đất, không trọng thương thì cũng hộc máu, nhưng giữa không trung đột nhiên bắn ra một luồng sức mạnh giảm xóc.

"Giáo chủ!" Mấy người mặc đồ đen đồng loạt ôm quyền.

"Bọn họ là người của Thiên Âm giáo."

Hội nghị anh hùng hôm qua, người của Thiên Âm giáo có tới, thái độ rất khác lạ, rất khiêm tốn, đoán rằng là do Tiêu Nhiên âm thầm ra lệnh cho bọn họ. Thẩm Phất: "Suýt nữa thì hồng thủy xông miếu Long Vương"

Trong mắt mấy người áo đen lộ rõ ghét bỏ, thầm nghĩ người này không chỉ tỏ ra quen biết, còn muốn trèo cao nữa.

Tiêu Nhiên vung tay lên, mấy người áo đen lần nữa trở về tán cây. Thẩm Phất tiếp tục đi lên trước: "Bọn họ nấp ở đó làm gì?"

"Phòng có kẻ chạy trốn."

Thẩm Phất: "Đề phòng tôi hay Thánh nữ?"

Tiêu Nhiên bỏ lại cho anh một ánh mắt tự đi mà nghĩ. Nửa nén hương sau, hai người tới trấn nhỏ náo nhiệt. Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn Thẩm Phất, che đậy lại tâm tư dưới đáy mắt.

Thôn trấn gần Cầm trang chỉ có 3 nơi, Thẩm Phất dẫn đường không chút do dự, có thể thấy đã rất quen thuộc với hoàn cảnh nơi đây.

Làm sao mà biết được Thẩm Phất quen đường như vậy là nhờ hệ thống cung cấp bản đồ chỉ dẫn chứ.

" U, ca ca tuấn tú từ nơi nào tới."

Thẩm Phất móc một thỏi bạc từ trong lòng ra, đưa cho người phụ nữ trang điểm lộng lẫy trước cửa: "Tôi và bạn tới trải nghiệm sự đời." Người phụ nữ vui vẻ đầy mặt, đối xưng hô: "Hai vị gia, mời vào."

Nói xong thân thể đẫy đà dính sát lại, trong mắt Tiêu Nhiên lộ ra một tia sát khí.

Thẩm Phật coi như không biết, treo lên nụ cười ấm áp như gió mùa xuân: "Còn chuyện gì có thể rèn luyện ý chí con người hơn việc ngồi trong lòng nhưng vẫn không loạn?"

"Ngươi là hòa thượng," Ánh mắt Tiêu Nhiên sắc bén: "Còn có một ngôi miếu."

"Đúng như Tiêu thí chủ nói," Thẩm Phất chắp hai tay trước ngực, trong nháy mắt trên người tựa như có hào quang Đức Phật: "Vì thế nên bần tăng càng muốn tới nơi đây phổ độ chúng sinh, thuận tiện nhìn xem có người hữu duyên với cửa Phật hay không"