Chương 13

Trong không khí tràn ngập mùi son phấn mê người, bàn ghế làm từ gỗ trầm hương, mùi thơm đan quyện, khiến cho người mê muội trầm luân.Giờ là ban ngày, thể nên người tới phần lớn là văn nhân phong lưu tài nghệ, không phải tới để hưởng mây mưa hoan lạc, mà là ngâm thơ luận đạo.

Thẩm Phất và Tiêu Nhiên ngồi tại vị trí khách quý trên tầng hai, nơi chiếm góc nhìn tốt nhất khi nhìn xuống sân khấu biểu diễn.

Người con gái uyển chuyển nhảy múa, khéo léo xoay vài vòng, tay áo dài rơi xuống tầng tầng lớp lớp cánh hoa, dẫn lên một tràng hoan hô ủng hộ.

"Nhìn trúng ai rồi?"

Tiêu Nhiên chưa hề liếc mắt một cái: "Chẳng qua là hồng phấn khô lâu thôi."

Vậy hôm nay đến để tán gẫu chắc.

Thẩm Phất nghiêm nghị, đổi dùng phép khích tướng: "Sắc đẹp trước mắt, Tiêu huynh chẳng hề bị lay động, chẳng lẽ đang một lòng hưởng cửa Phật?"

Cách xưng hộ của anh với Tiêu Nhiên hoàn toàn giống như tính cách bản thân vậy, thích gì làm nấy thích gọi nào liền gọi nấy.

Tiêu Nhiên chẳng mảy may bị lay động.

Thẩm Phất ngoắc ngoắc tay với tú bà, "Dẫn chúng tôi đến gian phòng tốt nhất của bà."

"Hiện tại Vân Thủy không có khách, nhưng giá cả..."

Thẩm Phất một bộ nhà giàu mới nổi: "Tiền không là vấn đề"

Tú bà cười tươi roi rồi dẫn hai người về phòng sâu nhất bên trong.

Tiêu Nhiên đứng dậy, "Hôm nay ta cùng ngươi hồ đồ, nếu tâm cảnh không kéo lên được..."

Đột nhiên hắn cười gắn, khiến người ta toàn thân lạnh lẽo.

[Hệ thống: dựa theo yêu cầu đã đưa ra tư liệu về cô gái xinh đẹp nhất Thiên Hương Lâu.

Thẩm Phất xem qua một lần, trực tiếp lấy ra một tờ ngân phiếu mệnh giá lớn, nói với tú bà: "Đưa cô nương Phiêu Tuyết tới."

Tú bà hớn hở cười nói: "Công tử có con mắt quá tinh tường, cô nương Phiêu Tuyết quả thực trăm người mới có một."

Chẳng đợi bao lâu, có một cô gái cực kỳ xinh đẹp đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hai người trong phòng, mắt sáng lên, áo đen khuôn mặt lạnh lùng, mà vị công tử áo trắng, cả người nhuốm đầy vẻ tiên khí.

Nàng vừa bước vào, Thẩm Phất lấy cớ muốn đi vệ sinh mà rời khỏi phòng, lúc đi ngang qua Phiêu Tuyết, dùng truyền âm tới tai nàng: "Chỉ cần cô có biện pháp khiến cậu ta lên giường, tôi sẽ thưởng cho một thỏi vàng ròng."

Nói xong khép cửa lại, để cho hai người có không gian riêng, chờ mong kết quả.

Nghe một khúc tỳ bà, thưởng thức chút rượu ngon, Thẩm Phất mãn nguyện gϊếŧ thời gian, ước chừng một tiếng sau, say khướt quay lại phòng.

Cô nương Phiêu Tuyết đang vừa đánh đàn vừa quan sát sắc mặt Tiêu Nhiên.

Thẩm Phất vỗ bàn một cái, anh trả tiền công để người ta đến đánh đàn cho nghe hay sao?

Cô nương Phiêu Tuyết cũng tủi thân lắm, lần đầu tiên gặp được khách nhân lạnh băng băng như vậy, nàng hoàn toàn không dám tới gần.

Thẩm Phất xắn tay áo lên, "Có được không vậy, không để tôi tới!"

Cho rằng anh đang nói chuyện với vị khách còn lại, cô nương Phiêu Tuyết ngượng ngùng cúi đầu, dưới góc nhìn của nàng, người trước mắt này tốt hơn rất nhiều so với vị khách kia, nếu có thể hầu hạ anh cũng là một loại phúc khí.

Trong nháy mắt Thẩm Phất đè ngã Tiêu Nhiên lên giường, vung tay áo lên, cô nương Phiêu Tuyết đã bị một cơn gió đẩy ra ngoài phòng, trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn bên trong.

"Rầm" một tiếng, cửa bị đóng gắt gao, ngăn lại tầm mắt bên ngoài.

Hai người kề sát sàn sạt nhau, chỉ kém chóp mũi chạm chóp mũi, Thầm Phật duỗi móng vuốt ra muốn sở soạng gương mặt đối phương.

Hàn ý lạnh lẽo phả vào mặt, kể cả có say mèm cũng phải tỉnh táo lại.

!!!

Thẩm Phất dụi dụi mắt, xác định tư thế của hai người, hỏi: "Tại sao cậu lại bị tôi cưỡi lên?"

Một tia sáng loáng xẹt qua.

Thẩm Phất dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống giường, tóc đen xõa tung tản ra, "Chuyện gì cũng phải từ từ, đừng động tí là rút kiếm."

Tiêu Nhiên lạnh lùng xoa nhẹ vỏ kiếm: "Nói cho ta lý do không gϊếŧ ngươi."

Thẩm Phất trầm ngâm nói: "Coi như nể giao tình tôi suýt nữa đè lên cậu?"

Kiếm ra khỏi vỏ, gió lạnh buốt.

Thẩm Phất: "Tôi còn muốn học dàn nữa."

Hình như lý do này rất có sức thuyết phục, chí ít Tiêu Nhiên đã không dùng ánh mắt nhìn người chết mà nhìn anh.

Đi ra khỏi thanh lâu cũng là lúc trăng sáng chuẩn bị treo cao.

Hẻm nhỏ có kẻ cờ bạc vì thua táng gia bại sản mà gào khóc, có sâu rượu mơ mơ màng màng sống, Thẩm Phất cùng Tiêu Nhiên xem như là những người đứng đắn hiếm thấy.