Chương 42

"Sư phụ ngươi đâu?"Nhóc hòa thượng: "Sáng nay sư phụ có việc rời đi rồi." Ánh mắt nhóc có chút né tránh, hiển nhiên đang che giấu điều gì.

Tháng 7, chuyện chấn động nhất trên giang hồ chính là Tạ Minh - trang chủ Cầm trang cưới Thánh nữ đang hôn mê bất tỉnh làm vợ, nhưng một chuyện xảy ra sau đó lại chấn động cả triều đình lẫn giang hồ —— đã tìm thấy Cửu hoàng tử mất tích bao lâu nay. Việc này có thể nói vô cùng truyền kỳ, hàng năm hoàng thượng sẽ phái người đi tới nơi bị tập kích tìm kiếm một lần, ấy vậy mà lần này thật sự tìm thấy được, chính ngự y đã dùng phương pháp nhỏ máu nhận người thân, chứng minh huyết thống hoàng thất không hề sai.

Trong cung điện Hoàng đế ban ơn liên tiếp, giống như muốn bồi thường hết thảy những nỗi khổ hơn mười năm nay cho Cửu hoàng tử.

"Các người canh giữ tại cửa là được, ta muốn nghỉ ngơi."

"Dạ." Mấy cung nữ nhẹ nhàng cúi đầu, lộ ra dáng vẻ duyên dáng.

Cửu hoàng tử được hoàng thượng sủng ái như vậy, hiện giờ là ai cũng sẽ muốn nổi bật trong mắt anh. Vị điện hạ Cửu hoàng tử anh tuần này chính là Thẩm Phất hóa trang mà thành.

Cửa cung điện vừa khép vào, anh lập tức ngã chỏng vó lên giường nhỏ mà nắm, nụ cười quỷ dị: "Nhỏ máu nhận thân, tôi thích kiểu làm mê tín dị đoan này ghê" Hoàng đế vô cùng vui vẻ, nhưng trong đáy lòng còn có nghi ngờ, dù Thẩm Phất có biên soạn ra lý do hoàn hảo đến đâu, cũng không thể nào hoàn toàn gạt bỏ nghi ngờ trong lòng một đế vương, nếu không phải hoàng hậu ghen tị, cảm thấy tên hoàng tử này sẽ đổi đầu với thái tử, đề ra biện pháp nhỏ máu nhận thân, thì Thẩm Phất nào có dễ dàng ngồi vững vị trí Cửu hoàng tử như vậy. Muốn máu hai người hòa vào nhau hoặc tách ra, quả thực không có nhiều phương pháp hơn. Đột nhiên ngoài cửa truyền tới âm thanh, hình như có người muốn đi vào, cung nữ nhẹ giọng bẩm báo: "Cửu hoàng tử điện hạ đang nghỉ ngơi."

Thẩm Phất xuống giường, sửa sang lại quần áo, chủ động mở cửa. Ngoài điện là một nữ quan, tuổi khá lớn, khóe mắt có vết chân chim, sau khi hành lễ nói: "An phi nương nương muốn gặp điện hạ." Lại nói tiếp, từ khi Thẩm Phất hồi cung cũng chưa từng gặp An phi, có người nói bà muốn lễ Phật đủ bốn chín ngày, lúc anh quay về cung còn đúng bảy ngày nữa là xong, tính tính ngày tháng, hôm nay chính là ngày cuối cùng.

Nơi ở của An phi cách rất xa điện chính, cũng không phải không được sủng ái, mà do bà thích yên tĩnh, hoàng đế đặc biệt ban điện Thanh Hà có phong cảnh dẹp nhất cho bà.

"Nương Nương chờ điện hạ ở bên trong" Sau khi nữ quan nói xong, chủ động lui ra. Xung quanh không có ai, tựa như đã được dặn dò trước.

Thẩm Phất nhẹ gõ cửa, bên trong vang lên một giọng nữ dịu dàng, "Vào đi."

An phi mang lại cảm giác như nước hồ trong vắt, trên khuôn mặt bà không lưu lại bất cứ dấu vết nào của năm tháng, khiến người nhìn không nhịn được sinh ra tâm ý thương tiếc.

Thẩm Phất thi lễ, đang định gọi hai tiếng "Mẫu phi", lại bị lời nói lạnh lùng của An phi đánh gãy.

"Ngươi không phải hài nhi của ta."

Thẩm Phất ngồi thẳng lên, không phản bác.

"Vẫn hiểu chút quy củ," An phi sâu xa nói: "Ngươi biết bổn cung dùng cách nào xác định không phải ngươi?" Bà xưng "Bổn cung, thân thể nhỏ bé toát ra khí thế bàng bạc.

Thẩm Phất ngậm miệng không nói.

"Bởi vì hài tử của bổn cung đã chết rồi."

Thẩm Phất không nói câu nào là đang lo bà lừa gạt mình, nghe đến đây nhưng run run thân thể. An phi nhắm mắt lại, dùng thanh âm run rẩy nói: "Là ta tự tay đẩy xác chết của nó xuống vách núi." Một hoàng tử chết đi cùng lắm khiến hoàng đế đau buồn một thời gian thôi, nhưng một hoàng tử bị mất tích sẽ khiến hoàng để nhớ tới mẹ con bọn họ nhiều năm liền, thậm chí là cả đời.

"Sự thực chứng minh nước đi này không sai lầm." An phi mở mắt, khí thế trên người cũng không như trước, nhìn lướt qua dung mạo Thẩm Phất, không còn tự xưng bổn cung nữa: "Ban đầu ta đã bị tổn thương gốc rễ, khó có thể tiếp tục có con, những quang vinh đạt được khi nhận sủng ái dần suy tàn không còn được mấy năm, ta cùng gia tộc tất sẽ không có kết quả tốt." Hoàng hậu vẫn coi bà là cái đinh trong mắt, hận không thể lột da lóc thịt.

Điều khiển An phi đau lòng nhất chính là năm đó Hoàng đế biết rõ trận tập kích kia Hoàng hậu không thoát khỏi can hệ, nhưng lại lựa chọn bao che.

Biểu tình của An phi dần lạnh lẽo, tuy Hoàng đế bận tâm tới thế lực phía sau Hoàng hậu nên không truy xét, nhưng cũng dần dần xa lánh hoàng hậu, hai người nên vợ nên chồng từ khi thiếu niên, đi tới ngày hôm nay sắp trở thành người dưng nước lã.

"Mặc dù không có ngươi, vị trí này cũng sẽ do người khác diễn."

Thẩm Phất nhíu mày, theo ý của bà, vốn cũng sẽ cho một người giả thành Cửu hoàng tử xuất hiện, lần này bọn anh không mưu mà hợp.

Đột nhiên bà vươn tay ra, Thầm Phật đi tới. An phi giúp anh sửa sang lại nếp nhăn trên quần áo, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, chậm rãi dặn dò: "Kể từ hôm nay, ngươi chính là hoàng nhi của ta, ta sẽ dốc sức toàn gia tộc, giúp ngươi thành công." Thẩm Phất: "Thành công" theo ngài nói là chỉ.."

An phi không trả lời, hai người lộ ra nụ cười ngầm hiểu ý.

Đối với An phi, nếu một ngày Thẩm Phất trở thành cửu ngũ chí tôn, người trong gia tộc bà sẽ nhờ đó lên voi, thậm chí đạt được địa vị cực cao, quan trọng nhất là, làm lẫn lộn huyết thống hoàng thất, đây là trả thù lớn nhất của một người phụ nữ, của một người mẹ, đối với hoàng đế.

Còn về phần Thẩm Phất, không cần nói cũng biết, ngăn chặn triều đình từng bước xâm chiếm thế lực giang hồ, cản trở Tiêu Nhiên luyện thành "Thiên Ma tàn quyền".

"An phi nương nương..."

"Gọi mẫu phi."

"Mẫu phi," Thẩm Phất cúi đầu nói: "Đêm qua có một cung nữ muốn hại nhi thần."

Sắc mặt An phi lạnh lẽo: "Kẻ nào?"

"Đã xử lý sạch sẽ"

Thẩm Phất: "Địch trong tối, nhi thần ngoài sáng, khó lòng phòng bị, tốt nhất có một cao thủ bên người để bảo vệ."

Lông mày An phi nhíu chặt lại, sao mà bà không nghĩ được thể chứ, nhưng người biết võ trong gia tộc không nhiều, cũng không giỏi.

Thẩm Phất: "Nhi thần có một người bạn trên giang hồ, thực lực phi phàm, nếu như có biện pháp khiến cậu ta

tiến cung sẽ thuận tiện rất nhiều." An phi: "Bạn ngươi là nam hay nữ?"

Bà quyết không thể để người này rơi vào chuyện tình cảm trai gái trong lúc quan trọng như này.

Thẩm Phất suy nghĩ chút: "Nam, nhưng cũng có thể là nữ."

"Có ý gì?"

"Hiện tại bên cạnh nhi thần không có một người phụ nữ nào, nói vậy có kẻ đã không chờ được mà muốn sắp xếp người, không bằng lấy cớ tuyển phi nghĩ biện pháp để người đó tiến cung, giả gái ở bên cạnh ta, vừa có thể bảo vệ ta, quan trọng nhất là xin miễn một vài kẻ có tâm."

Trên môi An phi lộ nụ cười: "Ngược lại mẫu phi đã coi thường ngươi."

Xem như đồng ý đề nghị của Thẩm Phất. Cùng lúc đó, Tiêu Nhiên ở Cầm trang cách xa ngàn dặm bỗng nhiên hắt hơi một cái.

Tạ Minh đang đi cạnh hắn nói đùa: "Cơ thể huynh cũng sẽ cảm lạnh sao?"

Tiêu Nhiên lắc đầu: "Không phải cảm lạnh."

Không biết tại sao, càng không có tin tức của Thẩm Phất, hắn càng không thể chợp mắt, có một loại hoảng sợ không tên.