Chương 1: Về quê (1)

Trên đường núi, một chiếc ô tô nhỏ đang chậm rãi di chuyển, xuyên qua một màu xanh biếc.

Hơn tám giờ sáng, chiếc xe đã đi đến đường đất bằng phẳng, băng qua rừng cây và cánh đồng lúa, xe chạy chậm lại. Úc Thanh nhìn thấy từng căn nhà nằm dưới chân núi ở phía xa.

Mặc dù trời vẫn còn sớm, nhưng đã có người đang miệt mài làm việc trên cánh đồng.

Úc Thanh bấm còi chào hỏi bóng người gần đây: "Chào buổi sáng bác gái!"

Bà lão đang khom lưng trên cánh đồng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Úc Thanh cũng không lấy làm xấu hổ. Vùng nông thôn thanh tĩnh, đẹp đẽ, không khí trong lành, làm cho người ta cảm thấy thoải mái, chỉ là có một âm thanh không đúng lúc nhắc nhở: "Kỷ chủ, bác gái kia là quỷ, không phải người đâu nhé."

Úc Thanh: "..."

Âm thanh kia lại tỏ vẻ tiếc nuối: "Ký chủ, quỷ ở đây không dọa người thật là không có ý nghĩa, hay là chúng ta quay về đi?"

"Về đâu, ta đã từ chức, cũng đã trả phòng, người thuê mới cũng dọn vào ở rồi. Hơn nữa chúng ta cũng đến nơi rồi, mi nhìn kìa." Úc Thanh quên đi chuyện vừa rồi, tâm tình thoải mái nói.

Thôn Linh Tuyền dựa núi gần sông, trước núi ôm lấy một con sông nhỏ, nước non trong vắt. Trong ấn tượng của Úc Thanh nơi này hoàn toàn là bức vẽ chân thực của "Tiểu Kiều Lưu Thủy nhân gia" trong thơ.

Cho dù cây cầu có hơi hẹp, cũng hơi đơn sơ, ngay cả tay vịn bảo vệ cũng không có.

"..."

Úc Thanh cố ý đi bằng đường tắt nhanh nhất mới chọn ngã tư này, kết quả xuống xe nhìn một chút, cầu đá hơi tàn tạ. Nhưng nhắm nhắm khoảng cách này, hẳn có thể lái xe vượt qua được, xe của hắn cũng nhỏ nên chắc không có vấn đề gì!

Hắn thuận tiện đi một vòng nữa, phát hiện nước sông rất trong, không chỉ có thể nhìn thấy một đàn cá bơi tới bơi lui, còn có thể nhìn rõ rong rêu dưới đáy sông.

Chất lượng nước vượt qua kiểm tra, rất tốt.

Úc Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Lần này hắn trở về quê là để tĩnh dưỡng cơ thể. Tuần trước hắn đột nhiên ngất xỉu phải nhập viện, bác sĩ nói hắn thức khuya quá nhiều, lại không nghỉ ngơi tốt, các chức năng của cơ thể tiêu hao quá mức nghiêm trọng, phải cố gắng tĩnh dưỡng, nếu không lần sau nói không chừng sẽ trực tiếp đột tử, không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Dưới sự cảnh báo tử vong của bác sĩ và sự giáo dục trân trọng sinh mệnh khiến người khác phải rơi nước mắt của cha mẹ hắn, Úc Thanh rốt cuộc quyết định từ chức, về quê... làm một người nhàn rỗi.

Hắn một đường cân nhắc, sinh hoạt một mình, vẫn phải tìm chút chuyện để gϊếŧ thời gian.

Làm ruộng thì hắn làm không nổi, nhưng mà nghe nói mấy năm nay du lịch ở thôn Linh Tuyền bắt đầu phát triển, hắn nhớ rõ trong nhà có mấy gian nhà cũ bỏ không, hay là sửa sang lại rồi mở một khách sạn kiểu Nông Gia Lạc nho nhỏ? Có khách đến thì chào hỏi, không có khách thì tự mình tiêu khiển, ngẫm lại rất thoải mái.

Nhưng mà hai ngày trước ba mẹ hắn có căn dặn.

"Nhà cửa nhà mình đã mấy năm rồi không tu sửa, con trở về thì tới ở nhà ông Hai Lưu đi, ông cụ cũng đã về quê tĩnh dưỡng, hai ông cháu các con vừa hay làm bạn, ba mẹ cũng đã chào hỏi trước cho con rồi."

Úc Thanh: "..."

Làm bạn... ông Hai Lưu đã bảy mươi tuổi, mà hắn còn chưa tới ba mươi tuổi đâu!

Đây là bi ai của nô ɭệ tư bản sao...

Úc Thanh lắc đầu để não bộ tỉnh tảo một chút, hắn quét sạch buồn bực, lái xe qua cầu, sau đó rẽ phải. Hai bên bờ sông là cây cối xanh um tươi tốt cùng với cỏ dại, lúc này quay về hắn mới phát hiện "nhà cửa" trong ấn tượng, thế mà đã bị cỏ hoang xâm chiếm rồi!

Âm thanh vẫn đang lẩm bẩm "quay về" trong đầu Úc Thanh đột nhiên dừng lại, hoang mang hỏi: "Kí chủ, đây là nhà của ngài?"

Úc Thanh không muốn thừa nhận!

Nhưng nghĩ lại, ba mẹ hắn rời khỏi đây gây dựng sự nghiệp từ khi còn trẻ, ông bà nội lại mất sớm, nhà cửa hơn hai mươi năm không có người ở, không mọc cỏ mới là lạ.

Thôn Linh Tuyền hẻo lánh, mấy năm trước còn là góc núi. Mặc dù lưng tựa vào núi, phía trước lại có sông, đối diện sông có ruộng, nhưng trên cánh đồng ngẫu nhiên có núi đá dựng lên, sản xuất cơ giới hóa khó có thể phổ biến. Trồng trọt cũng chỉ đủ thỏa mãn ấm no mà thôi, thế giới bên ngoài càng ngày càng phồn hoa, người trẻ tuổi không muốn ngồi yên một chỗ đi ra ngoài xông xáo, phần lớn người ở trong thôn đều là người già sức yếu. Cũng chỉ có hai năm sau khi mở rộng, mới dần dần có sức sống.

Úc Thanh nhìn cỏ dại trong sân nhà mình, nghĩ thầm xem ra thật đúng là phải đến nhà ông Hai ở tạm hai ngày, sửa sang lại phòng ốc rồi lại nói sau.

Hắn bất đắc dĩ lái xe đi về phía bên trái, nhìn thấy biệt thự nhỏ của ông Hai Lưu hàng xóm. Ông cụ không có ở nhà, ngược lại gặp con trai thứ hai của ông cụ là Lưu Trụ, thấy hắn kinh ngạc nói: "Con là Tiểu Úc hả? Con về thật này..."

Cái gì gọi là về "thật"...

Úc Thanh nghĩ đến việc đặt chân vào nhà người khác, không rối rắm, tùy ý tán gẫu vài câu.

"Còn không đúng vậy sao, thôn chúng ta bây giờ có phong cảnh rất tốt, đây là do mấy năm nay phá núi làm đường, những người xóa đói giảm nghèo từ trong huyện đến khai thác, người đến du lịch cũng nhiều hơn... Cái gì? Con muốn mở một khách sạn nông gia lạc ư?" Chú Hai Lưu đang mặt mày hớn hở nói về sự phát triển của quê hương, nghe được hắn muốn mở khách sạn, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Ái chà, chuyện này không dễ làm đâu à nghe, căn nhà ngói rách nát của con, cũng quá đơn sơ, bây giờ nhà ở thôn của chúng ta gần như là biệt thự nhỏ cả. Những người đến đây du lịch đều là người trong thành phố, không quen ở nhà ngói đâu. Không phải sức khỏe của con không tốt sao, thôi dứt khoát đừng giày vò, cứ ở lại nhà chú đi."

Úc Thanh nói: "Trong nhà con không phải có một tòa nhà cũ sao? Nhà của ông nội con để lại đấy, con vẫn còn nhớ rất rõ là căn nhà đó rất cổ xưa, giữ lại cũng tốt, kiến trúc lại rất đặc biệt, chịu khó quét dọn một chút lại bố trí thêm cơ sở vật chất rồi mở một khách sạn hẳn là không có vấn đề gì."

"Cái này..." Tròng mắt chú Hai Lưu đảo quanh, thở dài nói: "Thôi, con nghĩ kỹ là được."

Úc Thanh mượn một số công cụ, chuẩn bị hôm nay sẽ khởi công. Ít nhất đi xem có thể dọn chỗ ở của mình trước được hay không.

Chờ hắn đi rồi, thím Hai Lưu trong phòng đúng lúc bận rộn xong việc đi ra, nghe được vài câu, xẵng giọng: "Lão Lưu, sao anh không khuyên nhủ Tiểu Úc? Nhà cũ của Úc gia sớm đã bị ma ám, sao có thể mở khách sạn gì chứ?"

Chú Hai Lưu trợn trắng mắt nói: "Em thì biết cái gì? Nó làm không được mới tốt, nó thành công, đó không phải là cướp khách nhà chúng ta sao? Hơn nữa, để nó bị dọa sợ, sớm muộn gì cũng tới chỗ chúng ta ở, để nó mang ơn chúng ta lại có chút tiền lì xì, sinh hoạt hằng ngày, thứ tốt cũng không thể thiếu phần chúng ta được."

"Anh thiếu chút tiện nghi kia sao?" Thím Hai Lưu nói: "Anh nói anh có mất mặt hay không, năm nào ông cụ Úc trở về tảo mộ không cho nhà ta thứ tốt? Anh lại đi lừa con cháu nhà người ta, để ông Hai biết đánh cho anh cái bạt tai là vẫn còn nhẹ, nếu ông cụ Úc dưới âm phủ có linh, anh... anh cứ chờ tới lúc đó xem người ta xử anh thế nào!"

Chú Hai Lưu ở đầu thôn cho tới bây giờ đã quen chiếm tiện nghi của người khác cho nên không cảm thấy có vấn đề gì, hơn nữa cũng chỉ là chiếm chút tiện nghi mà thôi, cũng đâu phải phạm pháp. Nhưng nhắc đến chuyện âm phủ lại nghĩ đến căn nhà dày đặc âm khí của nhà học Úc cách vách, sau lưng chợt thấy lạnh lẽo, ông xám xịt bỏ vào trong phòng.

Tuy rằng Úc Thanh đi rồi, nhưng vẫn nghe thấy mọi chuyện một cách rõ ràng.

Hệ thống địa ngục trên người hắn đặc biệt nhiều chuyện, phát sóng toàn bộ đối thoại của vợ chồng chú thím Lưu cho hắn nghe.