Chương 2: Về quê (2)

Hệ thống này bị ràng buộc với hắn từ khi hắn ngột tử. May mắn là sau khi hoàn thành nhiệm vụ được giao, giải quyết mười tám vụ án oan, cuối cùng hắn đã có thể tỉnh lại, không chết.

"... Thật ra thì hệ thống địa ngục của chúng ta có vài hình thức, không chỉ có phá án, còn có hình thức kinh doanh, chẳng qua là ta chọn phương thức có lợi nhất cho ký chủ đó." Hệ thống địa ngục 586 lải nhải: "Ta nghĩ đi nghĩ lại, ký chủ bởi vì quá liều mạng vào sự nghiệp nên mới đột tử, cho nên mới không đề cập đến những hình thức kinh doanh này. Tật xấu duy nhất là của kí chủ là sợ quỷ thần ma quái, cho nên ta mới để cho ngài giải oan thay ma quỷ."

Úc Thanh nhịn không được chửi bới vạch trần nó: "Mi hoàn toàn là bởi vì ta có thể nhìn thấy ma quỷ, mới lôi kéo ta đến phó bản linh dị giải mật mã thì có!"

586: "Nhưng lúc trước kỷ chủ ngài quả thật sợ ma mà."

Úc Thanh: "..."

586 an ủi hắn: "Nhưng mà bây giờ ngài không chỉ không sợ, mà còn chào hỏi ma quỷ một cách tự nhiên nữa."

"..." Úc Thanh một chút cũng không muốn chào hỏi ma quỷ!

Hắn vung dao lên hai ba lần, đi xuyên qua đám cỏ dại cao tới đầu người, trước tiên kiểm tra ba gian nhà ngói lớn nhà mình. Bên trong chất đầy bụi bẩn, còn có dấu vết bị dột mưa. Ngoại trừ giường, băng ghế cũng không có mấy cái, quả thật là hơi đơn sơ. Nếu muốn dọn dẹp sạch sẽ cho khách vào ở thì rất khó khăn vất vả.

Hắn cũng không quay đầu lại mà đi ra cửa, lại đi xem căn nhà cũ dựa núi bên kia.

Trong ký ức của hắn, căn nhà này cho tới bây giờ chưa từng có người ở. Để tránh trẻ nhỏ không đi lạc, các người lớn trong thôn còn dùng một ổ khóa lớn khóa lại.

Úc Thanh nhớ tới thím Hai Lưu vừa nãy nói nơi này bị ma ám, nên hắn thận trọng quan sát một chút từ phía xa.

Mặc dù đang giữa mùa hè, nhưng trước cửa có một gốc cây long não xanh um tươi tốt che khuất tòa nhà vô cùng mát mẻ.

"Kí chủ, cái này không phải là mát mẻ, cái này gọi là âm khí dày đặc."

"Có chút thú vị." Úc Thanh nói xong, bỗng nhiên trước mắt hoa lên, sau lưng thân cây khổng lồ kia, dường như có một cái bóng màu trắng chợt lóe qua.

Thứ gì vậy?

Úc Thanh nhanh chóng tiến lên hai bước, phát hiện cái bóng vụt một cái nhảy đi, nó nhảy lên mái hiên, quay đầu nhìn hắn một cái.

Đó là một con cáo trắng.

Có gió thổi tới, lá cây long não rơi rụng, con cáo trắng lập tức xoay người nhẹ nhàng biến mất sau lưng tòa nhà.

Úc Thanh hồi lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.

Hắn biết môi trường ở đây rất tốt, nhưng không nghĩ tới sẽ có cáo lui tới. Động vật kia có cơ thể tao nhã, màu lông trắng tinh đầy đặn mềm mại, bông xù, giống như chó golden vậy, thật sự hiếm thấy. Nhất là cái đuôi trắng xù xì kia...

586: "Kí chủ! Ngài vậy mà thèm muốn cái đuôi của người ta! "

"..."

Úc Thanh không lên tiếng, hắn đứng dưới tàng cây long não, nhìn nhà cũ ba tầng, không phát hiện bóng dáng ma quỷ gì.

Ngôi nhà có phong cách kiến trúc cổ xưa. Cột hành lang phía trước bằng gỗ, rường cột chạm trổ, góc phòng có mái cong, song cửa sổ bằng gỗ chạm hoa văn rỗng. Chỉ là hơi tồi tàn, tấm biển trên cửa sớm đã loang lổ không thấy rõ chữ viết, hơn nữa còn nghiêng sang một bên. Nhìn xuyên qua cửa sổ gỗ, bên trong tối đen như mực như thể có bóng người hiện lên.

Lại ngẩng đầu, trên một cây gậy trúc trước cửa còn treo một miếng vải rách, có hình dáng như một lá cờ, không khí nặng nề nhìn giống như một lá cờ chiêu hồn, quả thật rất có hiềm nghi bị ma ám.

Nhưng mà Úc Thanh bây giờ đã không còn sợ ma quỷ nữa, hắn tiến lên cầm lấy ổ khóa, rất nặng. Mặc dù đã rỉ sét loang lổ, nhưng không bị hư hỏng. Hắn liền gọi điện thoại hỏi ba mẹ cất chìa khóa ở đâu.

586 ở một bên khen ngợi không dứt miệng: "Cái ổ khóa này, lá cờ này, cột đỏ bị tróc sơn này... Kí chủ, ta nghĩ ngài đừng mở khách sạn gì nữa, mở một nhà ma có thể bớt việc hơn đấy."

Úc Thanh mở khóa, im lặng một lát rồi nói: "586, không phải ta đã hoàn thành nhiệm vụ qua cửa rồi sao? Mi còn lẽo đẽo theo ta làm gì?"

"Bởi vì kí chủ không dùng bất kỳ đạo cụ nào, cấp trên nói chưa từng có người nào không sử dụng đạo cụ mà có thể qua cửa nên hoài nghi ta làm giả, vì vậy cấp trên ra lệnh cho ta thanh lý hàng tồn kho mới có thể tính là hoàn thành nhiệm vụ." 586 hừ hừ nói.

"Thật sao?" Úc Thanh hoài nghi.

Bây giờ lá gan hắn đã đủ lớn cho nên không còn sợ quỷ quái nữa. Nhưng đồ vật ở địa ngục mang đến nhân gian có thể làm được cái gì chứ?

"Đương nhiên." 586 lại xúi giục "Kí chủ, ngài hãy mở nhà ma đi!"

"..." Úc Thanh không để ý tới nó, mở khóa, xích sắt rơi ào trên mặt đất, đặc biệt chói tai.

Tình huống bên trong so với tưởng tượng của hắn còn tồi tệ hơn, đất cát tích rất dày, bụi bặm đóng thành lớp hơn nữa còn có mạng nhện tầng tầng, giống như động bàn tơ, thỉnh thoảng còn có cả xác nhện. Sự an ủi duy nhất là đồ vật trong nhà không có gì bị hư hỏng.

Úc Thanh nhìn một chút, lầu một của tòa nhà này có phòng khách, bố trí trong phòng cả ba tầng lầu cũng chỉnh tề, giường gỗ chạm khắc, bàn ghế đầy đủ, thậm chí còn có bộ ấm chén trà hoàn chỉnh.

Hắn cảm giác chỉ cần quét tước bụi bặm một chút là có thể dọn vào ở trực tiếp!

Nói làm là làm, hắn đội mũ rơm, đeo khẩu trang chống bụi, vung một cây gậy tre, đầu tiên là quét sạch mạng nhện. Chỉ là vung được vài lần, đột nhiên dừng lại, hỏi: "586, mi có cảm thấy căn nhà di chuyển không?"

Hắn cảm thấy hình như tòa nhà vừa mới rung lên.

"Không có! Kí chủ, ngài tự dọa mình thì thôi, không cần dọa hệ thống!"

Úc Thanh lẳng lặng đứng tại chỗ, xác định không có động tĩnh mới tiếp tục quét mạng nhện.

Hắn dự định dọn dẹp trước một căn phòng để hắn vào ở, cho nên rất nhanh sau khi quét sạch mạng nhện xong thì bắt đầu quét bụi bặm.

Cây chổi quét qua nền nhà, bụi bặm ngoài ý muốn rất dễ dọn dẹp, quét hai ba lần là lộ ra mặt sàn có vân gỗ đẹp mắt.

Đúng lúc này, hắn cảm nhận rất rõ ràng rằng ngôi nhà đang rung lên!

"586, vừa rồi..." Úc Thanh chần chờ ngừng việc quét bụi, lại nhịn không được hỏi: "Ngôi nhà vừa mới rung một chút đúng không?"

586 cũng phát hiện ra: "Hình như vậy... Cho nên, ngôi nhà này thực sự bị ma ám ư? Nhưng ta không phát hiện ra một con ma nào cả."

Úc Thanh không dám xác định. Hắn cũng không nhìn thấy yêu ma quỷ quái gì, cho nên thử thăm dò lại quét qua quét lại một chút.

Ngôi nhà không còn rung nữa.

Mới vừa rồi chỉ là ảo giác sao?

Úc Thanh tiếp tục quét dọn, không bao lâu đã dọn dẹp xong căn phòng. Chỉ là dùng chổi không thể quét sạch bụi mịn. Hắn chạy ra xe, lấy máy hút bụi, khởi động.

Robot hút bụi nhỏ gọn, linh hoạt đang chăm chỉ di chuyển. Úc Thanh lau bàn ghế xong thì ngồi nghỉ ngơi một lát.

Mặc dù được hệ thống giúp đỡ nhặt về một mạng, nhưng tình trạng tồi tệ trong thân thể hắn cũng không thay đổi, sáng sớm lái xe ba tiếng liên tục, lúc này lại dọn dẹp phòng ốc, toàn thân rã rời.

Vừa ngồi xuống, hắn lại cảm thấy ngôi nhà lại rung lên một lần nữa. Lần này, rung động hơi dữ dội, chén trà trên bàn va chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng.

Một âm thanh già nua hừ hừ nói: "Vậy ai... Đừng cù ta nữa!"

Úc Thanh: "!!"