Chương 3: Có căn nhà (1)

Úc Thanh nhìn bốn phía, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ai, thử hỏi: "Ông à ai?"

"Người trẻ tuổi, cậu trước tiên lấy con gián lớn kia đi đi, đừng để nó chạy tới chạy lui cào ta nữa." Giọng nói đầy vẻ oán giận của một ông lão cất lên.

Gián nào?

Úc Thanh nhìn tới nhìn lui, chỉ có robot quét nhà của hắn là đang hoạt động.

Hắn nhấn nút tạm dừng trên điều khiển từ xa, nói: "Ông nói con gián, là chỉ nó sao?"

Ông lão bình tĩnh lại nói: "Đúng vậy."

Úc Thanh dở khóc dở cười giải thích: "Nó không phải con gián, mà là robot quét nhà, dùng để loại bỏ bụi bặm."

Sau đó lại hỏi: "Bây giờ ông có thể trả lời câu hỏi của ta rồi chứ? Ông là ai? Ông đang ở đâu? "

Hắn vừa hỏi xong, ở cửa xuất hiện một người.

Người nọ mặc một thân áo dài màu xanh, tay áo rộng, búi tóc cao, là quần áo cổ nhân, trong ngực ôm một bàn tính, người đó dựa vào cạnh cửa, vẻ mặt hờ hững nhìn hắn chằm chằm.

Úc Thanh lộp bộp một chút, trong lòng lặng lẽ hỏi: "586, đây là người hay là quỷ? "

586 thản nhiên nói: "Có gì khác nhau sao? Ta thấy kí chủ ngài và quỷ cũng có thể trò chuyện rất vui vẻ mà."

Úc Thanh: "..."

Lúc này âm thanh già nua vang lên: "Ta chính là căn nhà của cậu."

Úc Thanh không kịp phản ứng: "Căn nhà?? Ý của ông là..."

"Hô hô hô, cậu có thể nghĩ ta như là một tinh linh của ngôi nhà này. Mặc dù điều đó không hoàn toàn chính xác." Nhà cũ vang lên tiếng cười ầm ầm nói. "Thực ra ta chính là ta, ta cũng giống như các cậu, là sinh mệnh của một thế giới khác. Trong thế giới đó, tất cả các ngôi nhà đều có sinh mệnh."

Úc Thanh cảm giác giống như vừa nghe xong một câu chuyện hoang đường, kỳ quái nói: "Nhà cửa có sinh mệnh..."

Căn nhà cũ tiếp tục: "Đúng vậy. Trong thế giới của chúng ta, mỗi một cái cây mỗi một lần nở hoa sẽ nở ra bông hoa "ngôi nhà" sau đó kết quả "ngôi nhà", và cuối cùng thu được một hạt giống. Hạt giống được tưới nước sẽ nảy mầm và phát triển thành một ngôi nhà. Cách tưới nước khác nhau thì ngôi nhà cũng phát triển khác nhau. Ta có một người anh trai, hắn là nhà cây lớn nhất ở thế giới của chúng ta. Nhưng em gái của ta thì chỉ nhỏ bằng một bông hoa nhài, bởi vì em ấy được tưới nước bởi một người đàn ông tí hon."

"Nhưng em ấy rất hạnh phúc, người tí hon rất yêu thương em ấy, hắn dành cho em ấy một niềm say mê cả đời. Em ấy cũng rất may mắn, bởi vì trong thế giới của chúng ta, những người tí hon sống đặc biệt lâu vậy nên họ có thể sống trong nhà một thời gian dài. Cậu phải biết rằng, nếu một ngôi nhà không có người ở, sẽ già đi rất nhanh! Vì vậy, chúng ta phải không ngừng tìm kiếm người thuê nhà để có thể duy trì sự sống. Nhưng mà ở thế giới của cậu muốn tìm được người thuê nhà thích hợp, thật sự không dễ dàng khụ khụ khụ..."

Căn nhà cũ nói xong thì ho khan dữ dội.

Âm thanh kia rất vang dội chấn động, Úc Thanh chỉ sợ nó ho chính mình tan tành.

Hắn nghe nhà cũ đứt quãng kể lại, đã hiểu được đại khái.

Lúc trước hạt giống của nhà cũ không biết vì sao lại rơi xuống thế giới này, đúng lúc bị tổ tiên của nhà họ Úc nhặt được. Vì thế nhà học Úc chỉ trong một đêm đã dựng lên phòng ốc khiến tất cả mọi khϊếp sợ.

Bí mật này chỉ sợ chỉ có vị tổ tiên lúc trước tưới nước cho hạt giống mới biết. Nhưng chuyện trồng ra phòng ốc gì đó, thật sự không thể tưởng tượng nổi, cho nên tổ tiên mới một mực giữ kín như bưng, chưa từng nói với thế hệ sau...

Nhà cũ ho khan, cẩn thận hỏi: "Cậu có muốn sống ở đây không?"

Úc Thanh lại nhìn người đàn ông mặc áo xanh ở cửa: "Vị này cũng là người thuê nhà sao?"

Nhà cũ giải thích: "Không phải, hắn là người trong thế giới của cậu, bọn ta nhận thức được bọn ta là bà con xa với nhau, hắn là loại bà con không kết quả ngôn nhà."

Người mặc áo xanh: "..."

Họ hàng xa không kết quả ngôi nhà...?

Úc Thanh cân nhắc một chút, nói: "Anh ta cũng là cây?"

Nhà cũ vui vẻ nói: "Đúng vậy, hắn chính là hàng xóm của ta."

Úc Thanh: "..."

Hàng xóm... Cho nên đây là cây long não trước cửa kia sao? Thụ tinh?

Nhà cũ nóng lòng hỏi lại một lần nữa: "Cậu thực sự không nghĩ đến việc sống ở đây sao? Cậu có yêu cầu gì có thể nói ra!"

Úc Thanh mỉm cười nói: "Đương nhiên ở, đây là nhà của tôi..."

Nhà cũ lập tức lại phát ra tiếng cười chấn động trời đất. "Hô hô hô! Thật tốt quá!"

Úc Thanh nhìn mớ bụi bặm ngoài cửa rớt xống, lại nói: "Nhưng ông phải nhịn ngứa một chút, tôi phải làm sạch bụi bặm trên người ông."

"Việc đó cậu không cần bận tâm." Nhà cũ nói: "Ta hắt hơi một cái là có thể thổi bay tất cả bụi bặm! Cậu ra ngoài một lúc, trốn sau cây long não, chờ ta hắt hơi xong rồi cậu hãy vào."

"??" Mặc dù không hiểu lắm nhưng Úc Thanh vẫn làm theo.

586 châm chọc nói: "Kí chủ, ngài xác định là ngài muốn sống trong ngôi nhà ma này hả?"

Úc Thanh từ phía sau cây long não vừa thò đầu ra, xem xem nhà cũ rốt cuộc muốn hắt hơi như thế nào, vừa sửa lại lời của 586: "Đó không phải là nhà ma, cùng lắm là yêu quái nhà."

Ngay sau đó, hắn cảm thấy có một cơn gió kỳ lạ thổi sau lưng mình.

586 lại âm thầm nhắc nhở: "Kí chủ, thụ yêu đứng sau lưng ngài."

"Ừ." Úc Thanh không để ý tới.

Cơn gió lạ vù vù tiến vào nhà cũ, không bao lâu sau, một tiếng hắt hơi kinh thiên động địa phát ra, cửa sổ nhà cũ đột nhiên bị gió đẩy ra, bụi bặm cũng theo đó bay ra ngoài.

Bụi bặm bay đầy trời, nhưng không bay xa, giống như bị điều gì sai khiến, đồng loạt rơi xuống dưới tàng cây long não.

Úc Thanh vô thức quay đầu lại, thấy được bàn tay của Chương Thụ nhanh chóng buông xuống.

"Bón phân, không lãng phí." Mặc mày thụ tinh áo xanh không chút thay đổi nói.

Úc Thanh: "..." Tự mình bón phân cho chính mình ư, cây long não này cũng thật ghê gớm.

"Xong rồi. Cậu đi vào xem thử có hài lòng hay không?" Nhà cũ cười ha hả gọi hắn đi vào.

Sau khi Úc Thanh đi ra khỏi cây long não, phát hiện nhà cũ quả nhiên đã rực rỡ hẳn lên. Giữa những khe hở lá cây lộ ra tia sáng, chiếu lên trên căn nhà cổ kính, thoạt nhìn giống như tăng thêm hiệu ứng lấp lánh.

Đẩy cửa ra, tất cả đồ vật không nhiễm một hạt bụi, tựa như mới!

"Như vậy có được không?" Nhà cũ tâm tư cẩn thận hỏi, thấy Úc Thanh ngẩn người, lại nói: "Nếu có chỗ nào không thích hợp, ta có thể sửa lại!"

Úc Thanh nghĩ lại: "Trong nhà thiếu phòng tắm, nhà vệ sinh, ông có phiền nếu ta tu sửa lại trên người ông không?"

"Không cần! Ta có thể tự mình thay đổi!" Nhà cũ lập tức nói.

Úc Thanh đang tò mò, phòng ốc bỗng nhiên run lên, co duỗi xèo xèo, tiếng va chạm răng rắc, còn có tiếng xương cốt giãn ra giòn tan.

Ngay sau đó những tấm ván gỗ nhanh chóng hạ xuống, dùng tốc độ cực nhanh ngăn ra phòng tắm. Trung tâm trần nhà "phốc" một tiếng, vươn ra một nụ hoa, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được nụ hoa đang nở rộ, tỏa sáng. Bốn phía thì lục tục nổi bong bóng, toát ra mấy đóa hoa nhỏ hơn. Đầu giường mọc ra một cành cây mới, nảy mầm thành cây đèn.

Úc Thanh sợ ngây người.

"Đây là làm sao làm được?"

"Đèn là ánh sáng mặt trời ban ngày, nước thì được bơm từ dưới lòng đất. Nhà cây chúng ta có hệ thống lọc nước riêng, có thể yên tâm uống trực tiếp." Nhà cũ nói xong, chủ động vươn tới cây mây có thể là vòi nước ở bồn rửa tay, rót đầy một ly nước trên bàn.

Úc Thanh uống một ngụm, quả thật thanh ngọt! Mùi vị này, hắn chưa từng uống qua ở bất kỳ loại nước nào! Cho dù là nước từ ngọn suối trong thôn cũng không có loại cảm giác tươi mát thấm vào tim phổi như thế này.

"Thế nào?" Nhà cũ nín thở nhìn hắn uống nước, nhỏ giọng hỏi, dường như sợ hắn không thích.

"Rất ngon." Úc Thanh nhịn xuống xúc động muốn uống thêm một ly nữa, nói: "Nếu như tôi để cho nhiều người vào ở, rồi thu một khoản phí nhất định của bọn họ thì ông có thấy phiền không?"

"Hừm..." Nhà cũ dường như rơi vào suy nghĩ nặng nề.

"Nếu ông không thích cũng không sao." Úc Thanh thoải mái nói, hắn vốn về quê chính để vì tĩnh dưỡng cơ thể, cũng không nhất định phải làm chuyện này.

"Không, không phải vấn đề này. Mà là..." Nhà cũ buồn rầu nói: "Chỉ sợ không ai tình nguyện vào ở. Trước đây, ta cũng không phải chưa từng mời chào khách, nhưng mà... bọn họ vừa mới tới gần đã bị dọa chạy mất."