Chương 4: Có căn nhà (2)

Úc Thanh suy nghĩ một chút về bộ dạng quỷ quái lúc trước của nhà cũ, dọa người chạy mất dép cũng không có gì lạ, bèn an ủi nói: "Bây giờ ông rất sạch sẽ xinh đẹp, rất nhiều người thích sống trong căn nhà như ông..."

"Haiz, cậu không hiểu..." Nhà cũ dường như rất tự ti.

"Không sao, chúng ta sẽ tiến hành từ từ từng bước." Úc Thanh nói.

Nhà cũ quên hết quá khứ hỏng bét, vui mừng nói: "Vậy là, cậu không đi nữa."

Úc Thanh nghĩ lại thân thể của mình, trong thời gian ngắn không khá hơn bao nhiêu, miệng nói: "Đương nhiên."

Nhà cũ lại cười to.

Úc Thanh quyết định lập tức lái xe tới, đêm nay bắt đầu ở nhà cũ.

Trước cửa nhà họ Lưu, thím Hai đang tán gẫu với một ông lão, thấy hắn, lập tức nhiệt tình nói: "Tiểu Úc đã về à, phòng ốc của con đã dọn dẹp xong rồi, đêm nay con muốn ăn món gì?"

Úc Thanh nói: "Không cần đâu thím, con quét dọn căn nhà cũ xong rồi, sau này con sẽ ở bên đó."

Thím Hai Lưu giật mình nói: "Con thật sự muốn ở lại đó ư?"

Ông lão thử thăm dò: "Con không gặp chuyện lạ gì sao?"

Thím Hai Lưu giới thiệu: "Đây là bác Lý, sống trên sông, con còn nhớ lúc trước nhà con xây bếp là bác Lý làm giúp đấy."

Úc Thanh nhớ tới, đây cũng là hàng xóm của hắn, ngay bên cạnh nhà cũ, ở thượng du sông. Chỉ là mảnh đất nhà bên kia dường như cũng hoang phế rồi, hơn nữa còn dựng hai bức tường cao ngăn cách, như sợ có thứ gì đó chui qua, chớ nói chi là nhìn thấy người.

Úc Thanh gật đầu, hỏi: "Chuyện lạ gì thế ạ?"

"Không có gì, chỉ là có thứ kỳ kạ xuất hiện..." Bác Lý do dự không dám nói.

Ngược lại thím Hai Lưu vội la lên: "Khụ, ngôi nhà đó bị ma ám! Tiểu Úc à, con từ nhỏ đi ra ngoài nên không biết, trong tòa nhà kia luôn có một người phụ nữ tóc tai bù xù đứng ở cửa vẫy tay, nhưng khi chúng ta đến gần nhìn lại thì không thấy gì cả. Con nói xem có tà ma hay không? Vốn con về đây để nghỉ ngơi lấy sức, cẩn thận đừng để bị đυ.ng phải tà khí. Hay là con đến nhà thím ở đi, nhà thím cái gì cũng có hết đó."

Úc Thanh cảm tạ ý tốt của thím, lại đưa quà mà hắn mang về cho bọn họ, thuận tiện hỏi: "Thím có biết chỗ nào có thể mua được hạt giống với gà con vịt con rồi rau xanh gì đó không? "

Tuy rằng hắn không có năng lực làm ruộng, nhưng trong sân trồng chút rau, nuôi chút gà con vịt con thì vẫn làm được, coi như để gϊếŧ thời gian.

Thím Hai Lưu lập tức nói: "Còn mua cái gì nữa, chỗ của thím cái gì cũng có! Con cần gì cứ tùy tiện lấy đi! "

Vì thế Úc Thanh không hiểu sao lại bị nhét một đống trái cây và rau quả, còn có một đống thịt khô quay về. Về phần gà con vịt con, thím Hai nói trong nhà có vài lứa sắp nở, đến lúc đó sẽ đưa tới cho hắn vài con.

Úc Thanh lái xe trở tới nhà cũ dừng lại, dọn đồ đạc xuống, lại nghỉ ngơi một hồi, mới nhớ tới chuyện nấu cơm cũng không đơn giản. Trong nhà không có bếp nấu ăn, hắn cũng không có nồi, niêu, xoong, chảo và dụng cụ nấu ăn nào cả. Cho nên dù có nguyên liệu nấu ăn cũng vô dụng, tối nay có lẽ phải ăn mì ăn liền rồi.

Hắn đang nghĩ ra ngoài mượn nước nóng, hoàng hôn cũng đã buông xuống, đằng sau cửa viện lấp ló một bóng người.

"Ai ở đấy?" Úc Thanh đi qua nhìn, phát hiện là người quen.

Người nọ dường như đang do dự, nghe hắn gọi một tiếng, sợ tới mức suýt thì té ngã, nhưng thấy rõ mặt người, lại rất nhanh vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Là Tiểu Úc à, con dọa chú sợ hết hồn."

"Chú Hai có chuyện gì đấy?" Úc Thanh buồn bực hỏi.

"À, đây còn không phải là... thím con nói sợ con vừa mới về đây không tiện nấu ăn, nên mấu mấy món bảo chú mang sang cho con." Chú Lưu đưa giỏ trúc qua, vội vàng nói: "Con nhân lúc còn nóng ăn đi nha, chú phải về đây!"

Úc Thanh còn chưa kịp nói lời cảm ơn, người đã chạy mất dạng.

Chú Hai Lưu bước nhanh về nhà, vừa đi vừa lẩm bẩm thì thầm: "Ông cụ Úc à, ban ngày là cháu nói bậy nói thôi, bây giờ cháu tới là đưa đồ ăn cho cháu trai ông đó, ông cũng đừng oán trách cháu mà quấn lấy cháu, đừng đi theo cháu về nhà nha..."

Úc Thanh mang thức ăn vào phòng, cất mì tôm đi, nghĩ thầm xem ra ngày mai ít nhất phải dọn dẹp nhà bếp trong nhà mới được, cũng không thể mỗi ngày ăn chực cơm nhà người ta.

Hắn vốn định gọi người áo xanh cùng ăn, thế nhưng nhìn khắp nơi không thấy bóng người, đành phải hỏi nhà cũ: "Ông muốn ăn cùng tôi không? "

Nếu nhà cửa cũng có sinh mệnh, thì chắc cũng phải ăn cơm chứ.

"Hô hô, nhà cây chúng ta chỉ cần ánh nắng mặt trời, đất đai và nước là đủ rồi." Nhà cũ đắc ý nói. "Tất nhiên, đôi khi chúng ta cũng hít một ít khói lửa."

Nói xong ông phát ra tiếng hít vào, dường như hít sâu một hơi, đánh giá: "Thơm quá! Cơm nhà này nấu tỏa ra mùi khói lửa vô cùng dễ chịu!"

Úc Thanh bất cười, bắt đầu ăn cơm. Tay nghề thím Hai Lưu thật sự rất tốt, hơn nữa đồ ăn được nấu bằng củi, quả thật giống như lời nhà cũ nói, có hương vị đặc biệt. Hương thơm của thức ăn trộn lẫn mùi củi khô nhàn nhạt, loại hương vị này làm cho người ta cảm giác cuộc sống giống như đám mây trôi lững thững trên bầu trời, vừa chậm chạp, vừa thoải mái.

Khi hắn ăn xong, thì ngoài trời cũng đã tối đen. Phòng khách dưới lầu một của lại phốc phốc ra mấy cái đèn nhỏ, chiếu rọi xung quanh rất ấm áp.

Úc Thanh sắp xếp đồ đạc xong, cầm gối ôm trong xe tới, coi như gối đầu. Về phần giường ngủ, không biết từ lúc nào, nhà cũ đã trải sẵn một chiếc chiếu, còn tỏ vẻ nếu Úc Thanh muốn mềm một chút cũng không thành vấn đề.

Úc Thanh đang đi tắm rửa, phía sau bỗng nhiên có tiếng người: "Người còn lại trên người cậu là ai vậy?"

Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện là cây long não thành tinh.

Hắn lấy đâu ra một người khác?... Ý thụ tinh là đang nói tới hệ thống ư?

"Là một người bạn của tôi." Úc Thanh trả lời.

586 lấy làm ngạc nhiên: "Kí chủ, hắn có thể phát hiện ra ta sao?"

"Thật sự là bạn ngươi à?" Chương Thụ nghi ngờ, lại nói: "Nếu cần trừ tà gì đó, tùy thời cứ gọi ta, đạo hạnh của ta cao, không sợ những tiểu quỷ này."

586:"..."

Úc Thanh vào phòng tắm, phát hiện nơi này là có vân gỗ màu trắng, có bồn rửa tay, có vòi hoa sen, còn có gương, rất đầy đủ. Nhiệt độ nước có lạnh và nóng. Nước nóng rất ấm áp, kiểu ấm ấm giống như được ánh nắng mặt trời chiếu qua.

Hắn vừa cởϊ áσ, lại chần chờ hỏi: "Nhà cũ? "

"Hô?"

"Lúc tôi tắm rửa ông..."

"Hô hô hô..." Nhà cũ lập tức sáng lên, lại cười to: "Yên tâm, cảm quan của ta và các cậu không giống nhau, ở trong mắt ta người của thế giới này đều chỉ là một vầng ánh sáng. Đương nhiên, cho dù chỉ là ánh sáng, ta cũng sẽ đi không nhìn lén."

Úc Thanh yên tâm, ấn công tắc tắm bắt đầu rửa, lại ngượng ngùng hỏi: "Vậy ông có thể nói chuyện nhỏ tiếng lại được không?"

Hắn thực sự lo lắng. Nhà cũ hôm nay hắt hơi kinh thiên động địa, còn động một chút là thích cười to, hàng xóm hai bên nghe được, chỉ sợ bị dọa không nhẹ...

Nhà cũ hô hô cười nói: "Bọn họ đều không nghe thấy. Cậu là người thứ hai có thể nghe thấy ta nói chuyện. "

"Người đầu tiên, là tổ tiên của tôi hả?"

"Đúng vậy."

Úc Thanh rốt cuộc hoàn toàn yên tâm.

Ngày hôm nay hắn bôn ba đường xa về đây, quả thật mệt mỏi. Tắm rửa xong, hắn lập tức lên giường đi ngủ.

Đêm ở vùng nông thôn nói yên tĩnh cũng không yên tĩnh, tiếng ếch từ bờ sông truyền đến, tiếng dế ngoài cửa sổ râm ran. Nhưng Úc Thanh không cảm thấy ồn ào chút nào, những âm thanh này giống như một bản nhạc thôi miên, khiến hắn ngủ thϊếp đi từng phút.

Bóng đèn nhỏ trong phòng cũng dần dần tối sầm lại, cuối cùng hoàn toàn tắt đi.

Trong bóng tối, Chương Thụ mặc áo xanh xuất hiện trong phòng, nhìn người đang ngủ say, hờ hững nói: "Cơ thể người này không tốt, chỉ sợ cậu ta ở không được bao lâu."

"Suỵt..." Nhà cũ yên lặng vươn ra một cành cây, đắp lại tấm chăn rơi xuống bên cạnh Úc Thanh, nhìn ánh sáng yếu ớt của hắn, nhỏ giọng nói: "Sẽ khá hơn."