Chương 30: [ABO] Bản Tọa Không Yêu Ngươi [4]

4.

Hạ Trường An quay đi, trong lòng tự mặc niệm bản thân không được vì một cái liếc mắt mà dao động nhân tâm, phải cố thủ bình tĩnh, xem như đây chính là cửa ải kiểm tra trong một bài huấn luyện binh lính. Nhưng mà khi hắn đã yên ổn lại rồi, tiếng nước róc rách ái muội vẫn cứ vang lên bên tai, khiến cơn đói cồn cào rực rịch trong cơ thể Alpha một lần nữa trỗi dậy.

Hạ Trường An biết đây là cái gì, càng nỗ lực áp chế nó xuống, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy tai thính mũi tinh không còn là niềm tự hào của Alpha nữa, hai thứ này cứ như bóng ma quấn quít làm phiền hắn, khiến Hạ Trường An năm lần bảy lượt cứ muốn quay đầu lại. Vậy mà Tùy Ngọc còn giống như không biết, mở miệng gọi: “Hạ Trường An.”

“. . .”

“Hạ Trường An, ngươi. . .”

Chỉ nhìn một chút thôi. . .Chắc không sao đâu. . .nhỉ?

Tâm lý của một nam thanh niên mới trưởng thành đã bị ham muốn cá nhân dao động, cứng đờ cả người, mãi đến khi phía sau vang lên tiếng kêu thất thanh mới giật mình hoàn hồn.

“Ngươi. . .002!”

“Hạ Trường An!!”

Nước bắn lên rào rào, Tùy Ngọc chới với chộp lấy điểm tựa trong không trung, cánh tay chạm phải lớp vảy cứng rắn liền phát lạnh cả người. Y mạnh mẽ quay đầu, chạm phải ánh mắt tam giác đỏ rực như lửa của quái thú bò sát, không tự chủ siết chặt nắm tay. Ban nãy nước suối rất trong, dù về đêm làm cho tầm nhìn bị che khuất thì y cũng có thể ngửi được ‘khí’ của sinh vật sống xung quanh. Chân bị cọ một chút, y chỉ nghĩ là dưới suối có cá không cẩn thận va phải mình, chứ nào nghĩ thứ kia lại là một con mãng xà to đùng như hải long! Con quái này dài như vậy, đoán chừng là một trăm thước không ít, bề ngang rộng lớn gấp chục lần thân người Tùy Ngọc, bộ vảy như lân phiến đâm khó thủng, còn vô cùng dày. Thế mà khi nó tiếp cận, y một chút cũng không đề phòng! (1 thước =0,33m nhé)

Dùng nguyên tố hóa chỉ có thể khiến nó mơ màng một lúc rồi càng tấn công dữ tợn, suy xét mình không phải là đối thủ của nó, Tùy Ngọc mới bất đắc dĩ gọi Hạ Trường An.

Mà lúc này, y đã bị nó quấn tung lên cao, thân người chỉ lộ ra được cái cổ cùng đầu để hô hấp. Tùy Ngọc cảm thấy mãng xà tinh không muốn siết chết mình, nhưng việc nó mang mình đi về hang động có tỷ lệ cao lắm. Một Omega nhỏ bé căn bản không thể nhét kẽ răng cho mãng xà, nó bắt y để làm gì?

Lẽ nào có người sai khiến nó?

Không thể không nói, suy đoán của giáo chủ đại nhân không sai tí nào.

Y không ngửi được ‘khí’ của nó, là bởi vì mãng xã không phải là mãng xà thật.

Một con android đời đầu --- Đó là suy nghĩ của Hạ Trường An, nhanh chóng phân tích xử lí chiến thuật đánh android. Khi giao chiến, hắn lại bộc lộ sức mạnh khủng khϊếp của Alpha, nhảy phóc lên cao quan sát tình trạng 002, sau khi xác định không có gì đáng ngại mới chậm rãi tung người lên, giật phăng sợi dây kim loại đeo trên cổ.

Tùy Ngọc chỉ thấy ánh sáng chói mắt lóe lên, một quái vật mình đồng da sắt sừng sững hiện ra trước mắt y. Theo như kiến thức mà y thụ động hấp thu từ ký ức của nguyên chủ, thứ này gọi là .. .

Cơ giáp!

Tùy Ngọc bình tĩnh nhìn về phía khoang điều khiển giữa ngực cơ giáp, dường như xuyên qua màn chắn cứng cáp có thể nhìn thấy Alpha cường hãn họ Hạ trong đó, thầm cảm khái, quả nhiên người có thể điều đến đây ‘chăm sóc’ cho văn phòng nghiên cứu không phải loại tùy ý chơi đùa. Tên Hạ Trường An này nhìn thì vừa ngốc vừa trung khuyển, suốt ngày chạy theo sợ y bị thương này nọ, nhưng lại ẩn giấu tiềm tàng thứ sức mạnh mà kẻ yêu cường quyền nào cũng muốn tóm lấy, bởi vì nắm giữ hắn chính là nắm giữ nguồn lực khủng khϊếp nhất. . .

Tùy Ngọc hơi nhíu mày, y đột nhiên nảy sinh ý nghĩ, liệu có phải là vì đối phương muốn khảo nghiệm Hạ Trường An nên mới sai khiến mãng xà bắt y, kích phát Hạ Trường An phải dùng cơ giáp chiến đấu?

Hừ!

Mấy ngày nay tuy rằng bổn tọa không thừa nhận tên ngốc này có quan hệ với mình, nhưng hắn đã sớm là thuộc hạ của bổn tọa rồi!

Dám nẫng tay trên của ta sao!

Ngông cuồng!

Tùy Ngọc híp mắt nhìn mãng xà đang ngo ngoe cái đuôi muốn đập vào cơ giáp, khóe môi nhếch lên cười lạnh, quay ngoắt sang cơ giáp màu xanh đậm đầy hoa văn phức tạp, thảm thiết gọi: “Hạ Trường An. . .!”

Hạ Trường An vừa tiến hành thiết lập kết nối cùng cơ giáp thành công, bên tai nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của Omega 002, trái tim chấn động ‘thịch’ một tiếng, vội nhìn sang phía này.

002 bị siết đau đớn, mái tóc ướt dính bết vào gương mặt, nước mắt ầng ậng tuôn ra từ khóe mi, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch không chút máu. Tiểu Omega bé bỏng vô pháp chống cự, chỉ có thể run rẩy gọi tên hắn, khiến linh hồn thấm đượm tư tưởng Alpha của Hạ Trường An xao động mãnh liệt, bỗng chốc bị khích đến kích động, nghiến răng.

Nhanh chóng tiêu diệt con quái này, cứu tiểu Omega!

Cơ giáp lam đậm bay lên cao, mười ngón tay thép sắc bén cầm lấy đầu rắn đập xuống khu rừng. Thomas xạ kích cùng hỏa tiễn đơn giản bắn ra từ mười ngón tay, đồng thời từ dưới chân ‘mọc’ ra lưỡi thép bén nhọn, cứa mạnh vào thân mãng xà. Hạ Trường An thao tác thuần thục, mức độ kết nối tinh thần lực 100%, cùng cơ giáp xông pha như hòa thành một thể, đánh đấm cực kỳ điêu luyện. Mặt đất chấn động kịch liệt vì trận chiến giữa hai đối thủ khổng lồ, cây cối xung quanh ngã rạp đổ chồng lên nhau. Mãng xã khè lưỡi tức giận, răng nanh độc dài ra trong tích tắc, cắn phập vào cơ giáp.

Nghĩ cơ giáp của ta là đồ chơi giải sầu sao --- Hạ Trường An lạnh lùng nhấc tay, cơ giáp bên ngoài cũng nhấc cánh tay siêu cường, đem miệng mãng xà xé toạc ra, siết chặt cổ nó mà bắt đầu lột da, phần thân kim loại nhanh chóng lộ ra ngoài, cơ giáp chỉ cần dìm nó xuống nước một lúc, ngắt đi điện năng cung cấp cho toàn bộ thân android, mãng xà liền tê liệt.

Dĩ nhiên trước đó hắn phải ‘nắm lấy’ 002 ‘đã bị dọa đến hồn phi phách tán’ yên yên ổn ổn trong tay, sau khi chiến thắng quái thú xong liền hấp thu dữ liệu trong đầu nó rồi chuyển đổi hình thái của cơ giáp thành phi thuyền di động.

“Hạ Trường An. . .” Tùy Ngọc bổ nhào vào người trong buồng lái, run lập cập ôm chặt người hắn sống chết không buông, trong miệng nức nở gọi tên hắn: “An An. .. hức. . .An An. ..”

Hạ Trường An bị hai chữ ‘An An’ quay mòng, cả đời hắn chưa từng được ai gọi như vậy. Hắn cứng người nhìn tiểu Omega cứ như vậy trần trụi ôm lấy mình, như con thú non không ngừng cọ loạn khắp nơi châm lửa cháy bừng bừng, có lẽ là vì quá sợ hãi nên mới quên rằng chính mình không hề mặc quần áo mà gây ra hành vi đảo loạn nhân tâm, khiến hắn dần dần không khống chế được, bắt đầu nóng lên.

Chạm vào làn da lành lạnh vì ngâm nước của 002, Hạ Trường An run rẩy cựa mình, đem đối phương đè xuống bàn điều khiển, ngậm bờ môi có chút tái nhợt vào miệng.

Không rõ là xuất phát từ nguyên nhân gì, cũng không rõ là ai bắt đầu trước, Alpha và Omega cô nam quả nam quấn riết lấy nhau, lăn xuống sàn phi thuyền.

“Ưʍ. .a. . .An An. . .An An. . .”

Hạ Trường An hôn lên môi y, theo bản năng vuốt ve cơ thể mị hoặc dụ nhân trước mặt, đầu lưỡi nóng rực không ngừng liếʍ lên cằm, lên cổ, cắи ʍút̼ xương quai xanh ướŧ áŧ, lưu lại dấu vết màu hồng sẫm mê người. Hắn đưa bàn tay chu du khắp nơi, trượt trên bờ vai thon gầy, chậm rãi xoa nắn nhũ tiêm màu hồng phấn, sờ soạng xuống eo hông mảnh khảnh cùng với bắp đùi trơn nhẵn mịn màng, mang theo nhiệt hỏa tăng cao mà khıêυ khí©h vật giữa hai chân Tùy Ngọc.

Hắn không có kỹ thuật gì cao siêu, thuần túy là sờ mó âu yếm cơ thể nhân nhi mềm mại dưới thân, nhưng Tùy Ngọc biết rất rõ thân thể mình dần bị hắn sờ lên du͙© vọиɠ, từng tấc tế bào đều như bị thao túng mà chậm rãi rung động, có thứ gì đó muốn bùng nổ thoát ra, càng vì động tác chậm chạp của Hạ Trường An mà bất mãn muốn nhiều hơn, khiến y không tự chủ nâng chân cọ xát lên lưng hắn, ngay cả du͙© vọиɠ bên dưới cũng nhịn không được thuận theo tay Hạ Trường An, cương lên nhanh chóng.

Mùi chất dẫn dụ Omega ngọt ngào lan tỏa khắp phi thuyền, khi Hạ Trường An nhận ra điều này, hắn đã không còn quyền khống chế bản thân mình, trong đầu chỉ còn lại một chuyện duy nhất: phải chiếm hữu Omega, triệt để đem Omega trở thành người của hắn, hưởng thụ mùi vị mềm mại ngọt lịm không có sức chống cự của em ấy, đánh dấu em ấy!

Omega thụ động thừa nhận sự tấn công của Alpha, mà Alpha luôn bị chất dẫn dụ Omega thao túng, hai người trong phi thuyền đã bắt đầu rơi vào trạng thái cuồng hoan cực độ.

“An An. . . .ưʍ. .” Tùy Ngọc cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của Hạ Trường An, chủ động dâng đôi môi xinh đẹp của mình lên, co chân ma sát vào đũng quần quân phục phía trên, cảm nhận rất rõ vật nào đó phát ra nguồn nhiệt như thiêu cháy. Ngón chân y chạm phải nơi kia, hưng phấn run lên, liền dùng hạ thể còn ướt nước của mình nâng lên cọ xát nó, ý đồ muốn khơi mào hoàn toàn trạng thái ngẩng đầu của Alpha. Hạ Trường An hừ nhẹ một tiếng, cắn nuốt liếʍ lộng khoang miệng của y, giải phóng quần áo ném sang một bên rồi áp tiểu Omega dưới thân, da thịt tiếp xúc sinh ra tê dại nhè nhẹ, xúc tác cho phản ứng càng thêm mãnh liệt.

Mùi vị Omega thơm lừng không ngừng xộc vào giác quan hắn, cơ thể dụ nhân mê đắm bày ra trước mặt hắn. Omega theo bản năng phục tùng và nhu thuận nghe theo lời Alpha khiến dã thú sâu trong lòng hắn được thỏa mãn, lập tức phá nát gông xiềng xông ra ngoài. Hạ Trường An tăng dần động tác sờ soạng người bên dưới, hai mắt sung huyết nhìn chằm chằm gương mặt động tình của Tùy Ngọc, cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú, liếʍ mυ"ŧ đùa bỡn. Tùy Ngọc thở dốc rêи ɾỉ thành tiếng, cảm giác vυ" bị ngậm lấy vừa ấm vừa tê, kɧoáı ©ảʍ như điện truyền đến khắp người y, làm cho y xụi lơ vô lực, trong đầu chỉ gào thét đòi nhiều hơn.

Ngọc hành cứng rắn phun dịch trong suốt, tiểu Omega lần đầu động tình yếu ớt nỉ non, phía sau đã không thể khống chế mà chảy ra Omega dịch hương diễm, khiến mùi hương trong phi thuyền càng thêm nồng đậm. Tiểu Omega xinh đẹp uốn cong cơ thể, bám chặt Alpha không buông như thể đây chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của y.

Hạ Trường An lật người y lại, liếʍ láp từ phía sau. Tấm lưng trần bóng loáng mê hoặc trong ký ức kí©h thí©ɧ hắn hôn xuống, vừa hôn vừa duyện tạo ra chuỗi dấu hôn sâu sắc. Hắn cắn lên đầu vai y, hận không thể nuốt luôn y vào bụng, một đường lưu lại nước bọt Alpha trên thân người mềm nhũn, ngay cả cái mông tròn trĩnh cũng không buông tha.

Hắn hôn mông cánh hoa tiêu hồn, run rẩy dùng tay tách mông ra hai bên, Omega huyệt nhỏ xinh mềm mại đang phun nước ướt sũng mời mọc hắn, Alpha không do dự vói đầu lưỡi đến liếʍ lên cúc huyệt, hút sạch chất lỏng ngọt ngào chỉ Omega mới có thể sở hữu.

“Ih.. .a.. . ư. . .” Dù chỉ là liếʍ bên ngoài huyệt khẩu nhưng cơ thể mẫn cảm của Tùy Ngọc vẫn dâng lên từng hồi tê dại, tay chân y không nghe theo sai sử mà nhuyễn ra, áp người xuống sàn phi thuyền, mông vểnh cao run rẩy hùa theo Alpha liếʍ cúc, ấm áp cùng nóng bỏng đan xen hóa thành tia sáng trống rỗng chiếm đoạt tâm trí Tùy Ngọc. Y rêи ɾỉ ngày càng lớn, Omega huyệt bị liếʍ đến kí©h thí©ɧ, mấp máy co khép biểu thị sự đói khát cực hạn, bên trong ngứa ngáy đòi mạng, muốn có thứ gì đó hung hăng đâm xuyên qua. Tùy Ngọc thở hổn hển chống tay lên, nhìn tới phía dưới của mình đã cương thẳng tắp, vì không được an ủi mà sinh ra đau đớn, liền khó chịu vặn vẹo.

“An An. . .mau sờ ta. . .mau sờ ta. . .An An. . .”

Hạ Trường An luồn tay qua hai chân y nắm lấy ngọc trụ phấn nộn, chà xát qua lại, vuốt ve lên xuống, lúc mềm nhẹ lúc thô bạo khiến Tùy Ngọc ngâm nga rên lên càng lúc càng ngọt, nhếch mông lên bày ra tư thế mẫu thú cầu hoan. Ngọc hành vốn dĩ đã chào cờ cứng ngắc, nay chịu kí©h thí©ɧ không nhẹ liền bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, cúc huyệt cơ khát bị động co rút trào ra vô số Omega dịch chảy ròng ròng xuống đùi, khiến cho cảnh xuân tươi đẹp càng thêm quyến rũ.

Cả hai đều là lần đầu tiên, đối với hương vị tìиɧ ɖu͙© mới mẻ vừa sợ vừa thích, cái loại dằn vặt ngọt ngào này khiến máu huyết trong người sôi trào như dung nham, chẳng thể nào dập tắt nổi.

Hạ Trường An dù muốn độc chiếm Omega nhưng vẫn còn chút lí trí, hắn sợ tiểu Omega thống khổ, trước tiên dùng tay làm tiền hí trước. Khi ngón tay cắm lút vào bên trong cúc huyệt, một dòng điện tê rần rần chạy dọc sống lưng Tùy Ngọc, lan ra tứ chi bách hài, khiến y không thể không co rút Omega huyệt kẹp chặt ngón tay hắn. Ngón tay khuấy đảo sục sạo lung tung trong tao động, bị mị thịt hồng hồng hút lấy chặt chẽ, nóng bỏng mê loạn không gì có thể sánh được. Hạ Trường An vô thức nghĩ đến, nếu thay thế ngón tay bằng thứ khác, có phải sẽ cho ra kɧoáı ©ảʍ gấp bội?

Nhất thời, Alpha chỉ cảm thấy khát khô cả cổ họng, không thể chần chờ được mà đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi loạn lên Alpha cự vật sung mãn của mình, nâng mông tiểu Omega lên đâm vào.

“A. . .! A. . .a. . .”

Hắn thúc mạnh một cú, cự vật to lớn liền nhét thẳng vào Omega huyệt, dọc đường cọ xát đâm chọc lên vách huyệt đầy nước, làm cho nơi kết hợp ướt đến rối tinh rối mù. Tùy Ngọc run bắn người, kích thước thứ kia quá to khiến y thích ứng không kịp, mới đầu vào có chút đau đớn, sau khi qυყ đầυ được cúc huyệt nuốt trọn mới tốt lên một chút. Hạ Trường An thấy y cắn môi nhịn đau, trong lòng đau xót cố gắng bất động, khẽ vỗ về hai gò má ửng hồng xinh xắn:

“Khá hơn chút nào không?”

“Ưʍ. . .vào đi, mau tiến vào. . .”

Alpha thở phào một tiếng thỏa mãn, hôn xuống tấm lưng nhẵn nhụi, cầm cánh mông bắt đầu luật động.

Nhóp nhép nhóp nhép.

“Ưʍ. . hưʍ. . .a. . ..hm . . .A! A. . .! A!”

Thân thể Tùy Ngọc bị hắn đâm đến mức lay động không ngừng, cái mông căng tròn lắc lư kịch liệt, mà bên trong u huyệt phát ra dư âm thoải mái đến mức tay chân co quắp, cảm giác muốn bị người hung hăng yêu thương rốt cuộc cũng được như ý. Y rêи ɾỉ thành tiếng, phân bố Omega hormone ngày càng nhiều, nghênh hợp cùng Alpha vận động piston đâm vào rút ra, cúc huyệt ngứa ngáy từ trong ra ngoài được gãi ngứa sung sướиɠ. Omega bản năng mong cầu sự chiếm hữu cùng chủ động từ Alpha, thân thể lẫn tâm hồn đều được lấp đầy thoải mái.