Chương 29: [ABO] Bản Tọa Không Yêu Ngươi [3]

3.

"Ngươi và ta cùng lăn xuống vách núi, sau đó ta tỉnh dậy trước, còn ngươi ngủ mơ mê sảng."

Tùy Ngọc đốt một đống lửa dưới đáy dốc, màu đỏ vàng hun ấm cơ thể lạnh lẽo của y, trong lòng thầm thở phào một tiếng, cũng may là năng lực điều khiển nguyên tố tự nhiên vẫn còn bện chặt trong linh hồn y. Thân thể này quá yếu ớt, tay chân vì ở trong một trạng thái quá lâu mà thiếu linh hoạt, luận về chiều cao hay trọng lượng đều chẳng đáng làm đối thủ của ai, nếu không y cũng sẽ không trơ mắt nhìn mình bị đám người kia bắt đâu.

Tùy Ngọc lạnh lẽo nhìn Hạ Trường An, tên nhóc Alpha này vừa tới là có chuyện xảy ra. Hắn ta không phải là gián điệp chứ?

Hạ Trường An bị nhìn đến mức chột dạ cúi đầu, hai lỗ tai đỏ bừng nóng rực, nếu không phải ánh lửa làm nhòe đi thì có khi đã bị phát hiện rồi. Từ lúc hắn tỉnh lại đến giờ đều không dám dùng ánh mắt quang minh chính đại nhìn tiểu Omega kia, nguyên nhân chính là do giấc mộng xuân quá đỗi bất phàm báo hại hắn xấu hổ không thôi, hắn kinh ngạc mình sống từng ấy năm cư nhiên mơ một giấc mơ cực kỳ ***, còn tỉnh dậy trong lòng đối tượng mộng thấy, thực sự đã bôi đen diện mạo của một Alpha mạnh mẽ cường hãn. Cũng may người này không phải thiếu niên Omega thật, nếu không hắn nhất định sẽ hổ thẹn tự treo giò lên cây trừng phạt mất.

Cũng may, cuối cùng cũng cứu được đúng người.

Hỏi: Tại sao Hạ Trường An lại nghĩ đối phương là 002?

Vì Hạ Trường An không nhìn thấy nốt ruồi trên đuôi mắt chứ sao!

Thấy Hạ Trường An thỉnh thoảng lại lén lút nhìn mình, Tùy Ngọc mặt liệt không chút dao động chuyển mắt nhìn hắn. Y đương nhiên biết hắn đang nhìn cái gì, bởi vì tên Alpha ngốc nghếch này - vào ngày đầu tiên gặp mặt đã để ý đến nốt ruồi của y. Tùy Ngọc năm xưa là một giáo chủ thánh giáo quản hạt hơn ba mươi phân đà lớn nhỏ tại trung nguyên, tuyệt học cả đời y giỏi nhất là ngụy trang che mắt phàm nhân. Khi phát hiện ra đám người áo đen kia có ý muốn bắt cóc mình, y liền giấu đi nốt ruồi để bọn chúng không phân biệt được ai mới là con trai ruột của Michaello, may ra có phân nửa cơ hội thoát thân.

Quả nhiên không phụ lòng mong đợi của Tùy Ngọc, bọn người kia chia làm hai hướng trốn thoát. Đương khi y muốn gϊếŧ người diệt khẩu thoát khỏi nơi này, một Alpha hùng hồn xuất hiện đuổi theo kẻ bắt cóc y, một bộ thấy chết không sờn quyết tâm cứu người cho bằng được.

Mặc dù quá trình thoát hiểm có hơi gian nan, nhưng dù sao cũng đã bảo toàn được tính mạng.

Tùy Ngọc im lặng ngồi trước đống lửa, ánh mắt mông lung không hiểu là đang chiêm nghiệm triết lý nhân sinh gì. Hạ Trường An chốc chốc lại thêm củi vào đống lửa, chốc chốc lại nghiêng đầu ngẫm nghĩ, càng tin tưởng người trước mắt mình chính là 002. Không bàn cãi đến việc y có nốt ruồi hay không, tính cách lãnh đạm cùng gương mặt lạnh lùng đã phần nào chứng tỏ y là người máy. Tuy rằng không tham gia vào dự án nghiên cứu android mô phỏng có tỷ lệ giống người thật 98% này, nhưng Hạ Trường An đại khái có thể tưởng tượng ra hiện trạng của 002 lúc này.

Khi nhóm người lạ xâm nhập vào phòng nghiên cứu, hai bên thủy cầu chứa hai Omega vẫn còn thực hiện trao đổi dữ liệu. Đường truyền bị ngắt giữa chừng khiến chức năng sao chép chương trình ký ức của thiếu niên Omega xảy ra sự cố, chắc chắn 002 vẫn chưa kịp tiếp thu hết cái gọi là hỉ nộ ái ố cùng cảm xúc thăng trầm của con người nên mới có bộ dạng của ngày hôm nay. Hạ Trường An thở dài, chung quy cũng tại hắn không cẩn thận mới dẫn ra cơ sự, phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi nơi này, trở về đế đô chuộc lỗi với Michaello tướng quân và tiến sĩ Cossey, đồng thời thực hiện nốt chuỗi phản ứng còn lại.

Có điều, nói thì dễ lắm.

Hạ Trường An đưa mắt nhìn bao quát một vòng đáy dốc, không ngờ rằng hai người bọn họ lại lăn sâu như vậy, đứng ở đây không nhìn thấy đỉnh dốc đâu, có lẽ là do sương mù trên cao che mất tầm nhìn. Alpha nhíu mày, dốc này đầy gai góc hiểm hóc, cái thân da dày thịt béo như hắn thì không nói, nhưng bên cạnh hắn bây giờ còn có một Omega chưa đủ tuổi trưởng thành. Mặc dù cậu ấy chỉ là Omega mô phỏng nhưng cũng có tâm tính và bản năng không khác gì Omega chân chính, hiển nhiên rất rõ lý thuyết Alpha và Omega không thể thân mật khi chưa đánh dấu. Việc hắn ôm cậu vừa rồi là do bất đắc dĩ, bây giờ tỉnh táo rồi, chỉ sợ không thể theo đường cũ về được nữa.

Hạ Trường An bối rối suy tính một lúc lâu, Tùy Ngọc bên này cũng không có động tĩnh.

Y bất động sừng sững như ngọn núi, lưng thẳng nghiêm trang như một quân binh, lát sau rốt cuộc cũng cứng rắn không nổi nữa mới lần lữa đứng dậy.

"Ngươi đi đâu?!" Hạ Trường An thấy y đột nhiên xoay hướng vào rừng, vội chạy theo: "Chập tối là thời điểm thú săn mồi trong rừng hoạt động mạnh nhất, ngươi là một Omega, rất nguy hiểm!"

Hạ Trường An là xuất phát từ thật lòng khuyên nhủ, hắn từ nhỏ đã được giáo dục phải yêu thương bảo hộ Omega, dù đó có phải là người mình yêu quý hay không thì cũng không được trơ mắt nhìn Omega gặp biến cố. Huống hồ người gây ra tình hình ngày hôm nay chính là hắn, Hạ Trường An sao có thể để một Omega nhỏ bé yếu ớt đi vào rừng một mình được! Hơn nữa hắn nói không sai, thú rừng ở thời đại này đều tiến hóa dung hợp với thiên nhiên, một con thỏ trưởng thành cũng có thể cao đến một mét, lông tơ rậm rạp, hàm răng sắc bén, từ lâu đã không còn ăn cỏ nữa! Còn côn trùng? Dĩ nhiên càng đột biến, càng lúc càng độc hại, chỉ bị cắn một cái đã phải nhập viện chăm sóc cả tháng, vết thương lở loét phân hủy cực kỳ ghê rợn, nếu việc này xảy ra với một Omega chưa thành niên, có lẽ sẽ không ai dám lấy cậu.

Tùy Ngọc là một Omega chưa thành niên sao?

Ha ha.

Vì vậy, đồng chí Alpha Hạ vừa cảnh báo xong, liền nhận được một cái nhìn khinh bỉ từ đối phương.

Nếu hắn biết người đứng trước mặt mình là một kẻ có linh hồn của một giáo chủ thánh giáo, gặp thần sát thần, gặp ma gϊếŧ ma, ai dám cản đường chém không tha, chỉ sợ Hạ Trường An sẽ không dám lải nhải nữa. Nhưng vì hắn không rõ, cho nên Hạ Trường An vẫn còn bận sờ mặt khó hiểu, không biết mình đã nói sai chỗ nào đây này.

Tùy Ngọc thuộc trường phái hành động, nói thì ít mà làm trực tiếp lắm, chẳng đợi bạn Trường An đả thông xong đã phăm phăm đi vào rừng, bất chấp sự hoảng hốt lo lắng của Alpha to khỏe phía sau. Hạ Trường An không khuyên được y, đành phải lẽo đẽo chạy theo phía sau, nơm nớp thấp thỏm nhìn những thứ xung quanh xem có thứ quái lạ nào ngáng chân y hay không. Lúc là hòn đá lúc là rễ cây, có khi còn có xác động vật bị vi sinh hóa loãng ra, Tùy giáo chủ bất động thanh sắc băng băng phi qua, mà Hạ đồng học phía sau đã khϊếp đảm đến mất cả nhận thức.

Không phải trong sách đều nói Omega yếu nhược mẫn cảm sao?

Không phải phụ huynh (và ngay cả tướng quân) đều bảo Omega mỏng manh dễ vỡ hay sao?

Còn thích làm nũng, kiêu ngạo và cực kỳ coi trọng mặt mũi nữa?

Lần thứ mười tám nhanh tay giúp 002 đuổi đám muỗi rừng đi, Hạ Trường An ngây ngốc chết lặng, xem người này rõ là điếc không sợ súng, một chút hoang mang cũng không có!

"Ngươi rốt cuộc muốn đi đâu?" Hạ đồng học không nhịn nổi nữa, chạy đến trước mặt 002: "Lối ra không phải ở phía này. . ."

"Tìm đồ ăn." Tùy Ngọc chẳng buồn nhìn hắn, đáp.

". . ." Hạ Trường An bỗng chốc có cảm giác thất bại.

Omega đói bụng mà hắn cũng không biết! Trái lại còn để cậu một đường mạo hiểm!

Hạ Trường An sờ cằm, mặc dù hắn nghĩ Omega mô phỏng chỉ là android - không giống người thường có thể tùy ý ăn uống này nọ, nhưng nếu Omega này chế tạo dành cho vợ chồng tướng quân Michaello, thì đặc biệt một chút cũng không có gì lạ nha!

Nhưng ăn rồi thì vẫn tiêu hóa - bài tiết như thường ha?

Nhất thời, đồng chí Alpha tự mắng mình vô sỉ, bỉ ổi hèn hạ, sao có thể nghĩ đến vấn đề ảnh hưởng đến thanh danh của một Omega chứ!

Hạ Trường An vừa đi vừa lầm bầm, tất cả đều vào tai Tùy Ngọc không sót câu nào.

Y biết hắn nhầm mình với cái con hình nhân máy móc kia, nhưng cũng lười giải thích. Dù sao y đã quyết định phiêu bạt giang hồ, chẳng muốn trở về cái nơi gọi là đế đô gì đó nên có nhiều lời cũng chỉ phí nước bọt. Nhưng tên Alpha dở hơi này càng về sau càng ăn nói kỳ quái, cuối cùng còn hướng tới một phương diện ít tiểu thuyết nào nhắc tới, y chịu hết nổi, mất kiên nhẫn híp mắt nhìn hắn một cái: "Chẳng lẽ android cũng không có quyền bài tiết?"

Lần này thì Hạ Trường An câm lặng thật rồi.

Cuối cùng hắn cũng đã được chiêm ngưỡng, cái gì gọi là lỗi kỹ thuật. Thảo nào tiến sĩ Cossey cứ quả quyết bắt buộc hắn phải trông chừng hai thủy cầu thật kỹ, bởi vì chỉ mỗi dữ liệu chưa truyền xong thôi mà đã khiến 002 lột phăng cả tính cách.

Nếu sau này không thể lấy lại thân xác thật sự của thiếu niên Omega nữa, có phải là tai họa khổng lồ rồi không?

Tùy Ngọc nói xong cũng chẳng thèm để ý hắn có nghe hay không, sự chú ý của y đã dồn vào góc khuất của bụi cây, nơi có một con chim mỏ vàng đang hăng say mổ hạt kê. Chẳng biết là nó không nghe động tĩnh bên này hay là xem thường hai tên nhân loại yếu kém, cái mỏ vàng vẫn bụp bụp mổ xuống, ngay cả liếc mắt cũng lười phát cho. Tùy Ngọc nhìn trái phải không có vũ khí, liền khinh thủ khinh cước nhẹ nhàng tiếp cận nó, không ngờ giẫm phải một cành cây khiến con chim giật mình ngoác miệng kêu quang quác, bỗng chốc váng cả khu rừng.

Bấy giờ y mới phát hiện, chim này không chỉ có một con.

Một đàn mỏ vàng rầm rập bay lên, môi trường xung quanh lập tức trở thành cái l*иg bao bọc bởi chim. Tùy Ngọc mở to mắt nhìn đám gia cầm hùng hổ xông về phía mình, thầm nghĩ, thời cơ đến rồi.

Mà Hạ Trường An thì kinh hãi không thôi.

Hắn vội vàng nhảy phóc lên đánh rớt mấy con chim ý đồ tiếp cận 002. Lũ này cái gì cũng không giỏi, chỉ ỷ lại mình có cánh liền huênh hoang kêu gào, lông chim đen thui phành phạch bay tứ tung, mấy chục cái mỏ giống hệt nhau đồng loạt há ra để lộ bốn hàng răng nhỏ chi chít nhọn hoắt. Hạ Trường An thân thủ linh hoạt dùng tay đập vào đầu bọn chúng, không đợi đám mỏ vàng bay tới đã chủ động phóng lên cao tấn công. Hắn mượn lực từ mỏm đá và chạc cây gãy nứt, hai ba cái đã đạp bay một con, dùng sức bẻ ngoặt đầu một con. Cơ bắp trên tay căng ra, ánh mắt sắc bén, toàn thân vận lực như báo đốm đối phó con mồi, bách phát bách trúng.

Trong phút chốc, huyết hoa văng đầy trời, nhuộm đỏ cả mảng rừng.

Hạ Trường An tiêu sái quật cường lao vào vòng chiến, tả xung hữu đột giải quyết hơn nửa đám mỏ vàng, trong lòng vẫn canh cánh lo lắng không biết 002 xảy ra chuyện gì không. Trong ký ức của tất cả Omega làm gì có hiện trường đánh đấm máu me lênh láng như thế này, 002 dù có lạnh lùng bất cần nhưng làm sao biết đối phó tình huống. Hắn sợ 002 lưu lại bóng ma tâm lý, vội vàng nhìn y, há miệng muốn bảo y tìm chỗ nấp. . .

Kết quả, Hạ Trường An nhìn thấy 002 tay không tấc sắt nhặt đá dưới đất lên, cực kỳ điêu luyện "pặc pặc pặc" ném chết con chim, hành động thuần thục chuyên nghiệp không khác gì người trong nghề, ra tay cực kỳ chuẩn xác, chỉ cần ba viên liền hạ gục đối thủ.

Thậm chí, tốc độ ra đòn cũng khϊếp đảm không kém gì kỹ thuật.

Hạ Trường An vừa kinh hồn vừa thán phục nhìn Omega 002 - mặt không đổi sắc phóng ám khí vèo vèo, thầm cảm khái, quả nhiên là hàng phục chế, tính năng rất vượt trội!

Cuối cùng, "hàng phục chế" và Alpha trung khuyển (đầu cắm đầy lông chim) ngồi bên bờ suối, bên cạnh là đống lửa tàn và đống xương chim chất thành ụ, bãi tha ma lông chim cùng tổ hợp nội tang các loại đều chôn xuống đất làm phân bón cho cây.

Dĩ nhiên, tất cả chuyện này đều do một tay Hạ đồng học làm.

Thân là một Alpha, phải biết gánh vác trọng trách!

Mặc dù biểu hiện hôm nay của 002 rất oách, nhưng không thể quên 002 là một Omega!

"Sau này, tất cả đều để cho ta làm được không?" Hạ Trường An thành khẩn nói, vô cùng thương tiếc 002. Tùy Ngọc không nói gì, mấy việc này ngày xưa khi y du hành giang hồ không thiếu, nhưng mà tên ngốc đã nói vậy, y cũng không từ chối.

Lăn lộn cả ngày, trên người mang theo mùi vị vô cùng đặc sắc, Tùy Ngọc không thể không tẩy rửa, bèn lội xuống suối cởϊ qυầи áo.

Hạ Trường An đi tìm củi nhóm lửa quay lại, ánh mắt dừng lại ở khoảnh khắc này.

Thân người nõn nà không tỳ vết ngâm mình dưới suối, mái tóc dài tản ra trong nước bị ánh trăng chải chuốt tới mức phát sáng lấp lánh, từ vai đến thắt lưng nhỏ nhắn đều dính đầy những giọt nước mát mẻ. . .Mỗi lần cánh tay xinh đẹp khiến người ta muốn vuốt ve kia vốc nước đổ lên ngực, chúng đều lăn tròn lăn tròn mơn trớn trên làn da mỏng manh, trượt xuống tấm lưng trắng lóa, chạm đến khe hẹp gợi cảm. Mà bên dưới mặt nước trong suốt kia, cái mông cong vểnh che giấu cảnh xuân tiêu hồn không ngừng lắc lư qua lại, dù chỉ đơn thuần là bị dòng nước đưa đẩy nhưng vô tình làm ra động tác câu dẫn mê loạn, khiến người nhìn miệng khô lưỡi khổ, chỉ hận không thể nhào xuống. . .

Ban ngày chạy đuổi săn bắt đủ kiểu, phần eo có chút mỏi, dưới mông cũng ê ẩm khác thường, quả nhiên là do tố chất thân thể này không tốt. Tùy Ngọc buồn bực đấm đấm lại xoa xoa, sẵn tiện nắn nắn bờ mông căng mọng, thư thái thở dài một tiếng, hiếm khi thả lỏng tâm tình mà tập trung tắm rửa.

Về phần y có phát hiện Hạ Trường An hay không?

Tùy Ngọc liếc thấy tên ngốc đang trân mặt đờ đẫn nhìn mình, lườm hắn một cái rồi đâu lại vào đấy. Đều là nam nhân, thấy một tí thì có sao? Huống hồ Alpha này quang minh chính trực, nếu có ý đã sớm bổ nhào vào y thực hiện hành vi nọ nọ kia kia rồi.

Hạ Trường An cứng đờ bất động. Mùi Omega dẫn dụ rất nhạt, nhạt đến mức khó có thể ngửi thấy. Nhưng một cái lườm kia phong tình vạn chủng, có thể thiêu cháy cả giang sơn!