Chương 46: Ám Chỉ [2]

2.

Ngậm lấy phiến môi mềm mại của cậu, nam nhân lúc ôn nhu lúc thô bạo hôn lên, một tay siết chặt vòng eo vào lòng, một tay luồng qua lớp áo mỏng manh bên ngoài, thuần thục xoa nắn mơn trớn trên làn da láng mịn, ngón tay cái cùng ngón trỏ kẹp lấy điểm nhô ra day day tới lui, vừa bóp vừa niết khiến người trong lòng khẽ "ưm" một tiếng, chớp chớp mắt mê mang nhìn hắn.

Tầm mắt phủ đầy sương ám muội nhìn nhau, ngôn ngữ hình thể chân thật nhanh chóng câu thông, Karry kéo quần jean bó lấy cặp mông đầy đặn xuống, cách một lớp vải dệt của qυầи ɭóŧ chà xát vuốt ve cánh mông co dãn. Hắn đem người đặt lên đùi mình, phía trên hôn liếʍ nồng nhiệt cọ ra lửa, phía dưới không ngoài dự đoán dễ dàng cứng lên, chọc chọc vào mông tiểu bảo bối.

Bọn họ không thường xuyên làʍ t̠ìиɦ, nhưng mỗi lần lăn giường đều rất kịch liệt, dù sao cũng là thanh niên khí huyết cương phương, có đạo lý nào người mình thích ở trước mặt lại chỉ xơ múi. Bọn họ tựa như nước cùng oxigen, theo góc độ này thì mềm mại nhu hòa, theo tỷ lệ khác lại bùng cháy mạnh mẽ, không dễ dàng dập tắt. Hơn nữa mỗi người đều tự nguyện, lúc làm chẳng ngại vun đắp tình thú, lời đường mật câu dẫn lẫn quyến rũ đối phương không thiếu, hệt như lúc này, sau khi Karry công tác ba ngày ở viện nghiên cứu trở về.

Lột quần đến đầu gối, cởϊ áσ cậu xuống khỏi bả vai tiêm gầy, khiến cho tiểu bảo bối trở thành mỹ nhân y phục xộc xệch, khóe môi hơi chu lên, vành mắt phiếm nước, cả người toát ra mị lực vô song còn hơn khi thoát toàn bộ quần áo.

Karry cúi đầu cắn liếʍ tiểu đầṳ ѵú, hắn biết nơi này đối với Roy đặt biệt mẫn cảm, thậm chí có đôi khi chỉ cần chơi đùa tao đầṳ ѵú xinh xắn lẳиɠ ɭơ của cậu cũng có thể khiến cậu phát tình bắn tinh, cho nên hắn đối với chỗ này rất lưu ý, cố tình dùng răng nanh cọ cọ vài cái, quả nhiên nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khe khẽ từ Roy.

Tiểu bảo bối vạch áo ra nhét núʍ ѵú đo đỏ vào miệng nam nhân, ưỡn ngực nâng lên để toàn bộ vυ" đều nằm trong khoang miệng của hắn, thân dưới bị quần giới hạn không thể tách rộng nên bất đắc dĩ phải cọ xát xuống sofa, ngọc trụ đội lên qυầи ɭóŧ một mảng ướt sũng, làm cho chất vải trở nên trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh đẹp bên trong.

Tiếng chóc chóc vang lên liên tục giữa hơi thở gấp gáp hỗn loạn của cậu, Roy tự mình kéo qυầи ɭóŧ xuống, trụ thịt phấn nộn chuyển sang màu đỏ hồng bật ra khỏi qυầи ɭóŧ, kɧoáı ©ảʍ vì được mυ"ŧ vυ" truyền xuống ngọc trụ khiến nó cương cứng thẳng táp, cậu liền đưa tay nắm lấy, rêи ɾỉ vuốt ve lên xuống liên tục. Karry chụp bàn tay hư hỏng của cậu lại, hàm hồ nói: "Không cho em tự mình sờ. . ."

Roy thở dốc nhìn hắn.

"Ông xã dùng ngón tay và lưỡi giúp em, thế nào?"

"Ưm,. . .vậy ông xã mau làm. . ."

Cho ngón tay nhu niết mở rộng hậu huyệt phía sau, Karry nheo mắt nguy hiểm nhìn cậu, trong giọng nói chứa vài phần đắc ý: "Tiểu bảo bối chuẩn bị trước rồi sao? Nơi này xốp như vậy?"

Hắn cảm nhận được rất rõ gel trơn dính trên bề mặt mị thịt, hơn nữa vì nhiệt độ mà tan ra thấm ướt tay hắn, lúc ngón tay cắm vào cúc huyệt có thể nghe thấy âm thanh nước dính dấp mê người, cho nên hắn đưa vào ba ngón tay rất dễ dàng. Roy run bắn một cái, như học sinh làm việc xấu bị giáo viên phát hiện mà chột dạ nhìn hắn, phản ứng trên thân thể chân thật tố cáo, khiến cậu không thể không quay mặt đi, ngượng ngùng không dám đáp làm sao.

"Bảo bối ngoan, anh đều biết hết rồi, em không cần ngại đâu." Hắn cười nói, dùng dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp ở cúc huyệt bôi loạn lên khắp hạ thể cậu, bàn tay mang theo vết chai và nhiệt độ nóng rẫy chà xát xoa nắn vào giữa hai đùi, làm cho toàn bộ nửa dưới của cậu tê dại không dứt.

Roy cắn môi nhìn hắn, ôm hắn đổ nhào xuống thảm trải sàn, khiến hắn ôm lấy cậu, dính chặt cậu, làm cho mùi vị tinh mỹ cùng âm thanh mặt đỏ tim đập lan tràn khắp nơi.

Một con chim bay qua~

"Hm, ông xã. . ."

Hai người trần trụi nằm trong ổ chăn, trên người Roy đầy dấu vết hoan ái, mệt mỏi chui vào lòng Karry khẽ nói: "Hôm nay em nằm mơ thấy một vài thứ kỳ quái. . ."

"Hửm? Là cái gì?"

"Không hiểu sao trong giấc mơ đó em lại không thích anh, còn rất chán ghét anh, lúc đầu hình như chúng ta quen biết nhau là do anh xâm phạm em, sau đó. . ."

"Đừng kể nữa, em mệt rồi, mau ngủ đi. Giấc mơ thường khác với sự thật mà, đúng không nào?"

"Ưʍ. . .Em biết rồi, ông xã ngủ ngon. . ."

Karry im lặng nhìn cậu ngủ say, chân mày giãn ra, gò má ửng hồng toát ra vẻ phong tình vạn chủng, nhưng hắn lại chẳng thấy vui, nhíu nhíu mi đem chăn dém lên người cậu, nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường.

Đêm nay chẳng có ngôi sao nào.

Hắn đốt một điếu thuốc, trầm tư đứng bên lan can ngoài cửa phòng. Trong phòng tối om một mảnh, chỉ có màu sắc nhàn nhạt của đèn ngủ lan tỏa đủ phạm vi trên giường. Nơi đó có một người hắn vô cùng yêu thương, vô cùng trân trọng, còn có tính chiếm dục mạnh mẽ không muốn để ai gặp em ấy. Mà Roy cũng đáp lại tình cảm của hắn, bằng cả thân thể, linh hồn, thậm chí là đem sinh mệnh chính mình giao vào tay hắn, một chút nghi ngờ cũng không có.

Nhưng, tình cảm đó là thật sao?

Karry ngẩn người phóng tầm mắt vào vô định, đồng tử giãn nở không có tiêu cự trống hoác rỗng tuếch chẳng lưu lại cái gì, khói thuốc vờn vợn bay lên không trung những hình thù kỳ dị, khoác lên chiếc áo màu xám tro hoang tàn. Hắn có chút ngơ ngác nhìn vào dáng người đang ngủ yên lành trong phòng, tầm mắt rơi xuống cửa thủy tinh trong suốt ngăn cách hai bọn họ với nhau.

Giấc mơ?

Em ấy cho rằng đó là một giấc mơ?

Rõ ràng ánh sáng nơi này còn không đủ để thấy đốt ngón tay, nhưng Karry lại có thể nhìn thấy được đôi mắt của chính mình phản chiếu qua mặt kính, đó là một đôi mắt hờ hững lạnh nhạt, lại phảng phất sầu muộn bi thương, chồng chất tuyệt vọng vô hạn cùng cái chết thần thức lúc xa lúc gần. Hắn không thích đôi mắt này, nó như chiếc gương soi rọi tố cáo một quá khứ lan tràn những ý nghĩ không có phương hướng, tố cáo mớ ký ức đầy rẫy đau buốt xen lẫn đắng chát như đào tim móc phổi, hằng đêm dằn vặt giằng co tự ngược đãi chính bản thân mình. . .Karry đưa tay che đi đôi mắt đó, hắn hít sâu một hơi, khi mở mắt lần nữa đã là một kẻ chỉ có quyết đoán cùng thủ đoạn.

Một bên không ngừng gào khóc hối hận muốn lật lại cục diện, một bên kiên trì phủ nhận, cho đó là kết cục hiển nhiên của sự vật hiện tượng, mỗi khi Karry muốn quên đi thì lại hữu ý vô tình nhớ đến, tựa như bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, dẫu biết hiện tại nhìn không thấy rồi, nhưng có đồng nghĩa với việc nó đã biến mất đâu?

Hắn phải thôi miên chính mình, dù có thế nào cũng không được lung lạc quyết định khi đó, chuyện đã đi đến mức này, nếu vì một lúc yếu ớt buông tha chắc chắn sẽ quay lại điểm xuất phát, toàn bộ những gì đã có đều sẽ như không khí tán đi chẳng sót một chút nào. Nhưng mà, Karry là một bác sĩ, hắn có kiên nhẫn đối với tất cả mọi chuyện, trừ việc liên quan đến Roy.

Trên đời này, cái gì cũng có ngoại lệ.

Càng đau khổ lại càng không lấy được, vì không lấy được nên mới đau khổ, vòng tuần hoàn khép kín không có đầu cũng không có cuối, mắc nối liên tiếp như chuỗi số không có giới hạn chạy dài đến vô cực, như cái vòng lẩn quẩn của sinh tử luân hồi.

Gió lạnh lén lút len lỏi vào phòng, chạm vào mái tóc đen mượt hơi rối trên gối, Roy mơ màng mở mắt, khẽ kêu một tiếng: "Ông xã. . .?"

"Anh ra ban công nghe điện thoại." Karry bước vào xoa đầu dỗ cậu ngủ, sau đó đợi cho cái lạnh trên người tản đi mới trèo vào ổ chăn. Roy nhích nhích lại ôm hắn, nắm lấy cánh tay: "Tay anh lạnh quá. . ."

"Bên ngoài gió lạnh mà." Hắn vuốt lưng cậu: "Bảo bối mau ngủ, nếu không sẽ mất ngủ đấy."

"Không sao, em dễ ngủ mà. . ." Roy nói được một nửa, cảm giác không đúng lắm: "Ông xã, tay anh chạy đi đâu thế, đừng sờ em, em. . ."

"Bảo bối sưởi ấm cho anh đi."

"Sưởi thế nào. . .Ưʍ. . ."

Cậu bị hắn cường hôn, cơn buồn ngủ cũng bay biến sạch sẽ, kẻ phía trên chen chân vào giữa hai đùi cậu, không ngừng khıêυ khí©h toàn bộ điểm mẫn cảm trên người cậu.

Lát sau, trong phòng ngủ truyền ra âm thanh rêи ɾỉ ngọt ngào.

"Ưʍ. .ông xã. . ."

"Bảo bối mau mở mắt ra, xem em trong gương đẹp như thế nào. . ."

"Không. . ."

Karry ép buộc cậu mở mắt, hắn bật đèn phòng, để cậu có thể thấy rõ bộ dạng xinh đẹp nũng nịu của mình hiện giờ. Tiểu bảo bối dang hai chân cưỡi trên hạ thân nam nhân, từ góc độ này có thể nhìn thấy cúc huyệt đỏ bừng đã trải qua một trận hoan ái dữ dội ban chiều đang ngậm chặt côn ŧᏂịŧ to lớn, mị thịt đỏ au sít sao cắn nuốt côn ŧᏂịŧ, dùng độ cong mềm mại cùng bề mặt ấm nóng trơn nhẵn bao bọc lấy từng dây gân xanh đập bình bịch. Cửa huyệt rỉ nước chạm đến sỉ mao cứng rắn cùng phần gốc côn ŧᏂịŧ thì dừng lại, mấp máy như muốn nuốt nhiều hơn, khiến cảnh tượng đáng xấu hổ lại hết sức kí©h thí©ɧ, làm cho Roy hô hấp hỗn loạn, xúc động muốn bị nam nhân cường thao càng thêm mãnh liệt.

"Tiểu bảo bối dâʍ đãиɠ cho anh xem đi, anh sẽ thỏa mãn em. . ." Karry thì thầm vào tai cậu, như ám thị lại như thúc giục, khiến cậu không tự chủ cương lên nhanh chóng, kɧoáı ©ảʍ giày vò thổi bay thần trí.

"Ông xã,. . ." Roy bị hắn đè úp sấp xuống giường, từ phía sau cắm sâu vào cúc huyệt, nước bên trong nhanh chóng tươm ra thấm ướt hạ thể, phía trước bị ép có chút đau. Có điều ông xã xấu xa chỉ cắm rồi chẳng thèm động đậy, khiến cho da^ʍ huyệt vốn luôn được chăm sóc kịch liệt trở nên ngứa ngáy đói khát. Cậu quẫn bách liếʍ liếʍ môi, thở hổn hển ủy khuất cắn môi nhìn hắn: "Ông xã, đâm em đi. . ."

"Anh nghe không rõ nha. . ."

"Ông xã thao em, tiểu bảo bối mỗi ngày được ông xã thao sướиɠ. . .Bây giờ anh như vậy, em chịu không nổi. . ."

"Ừm? Em đây là trách tại anh sao?"

"Không có. . .A. . .Là, là vì tiểu bảo bối bị anh làm quen rồi. . .Muốn, muốn anh làm mạnh hơn nữa. . .Uh, uh. . .Đúng, chính là như vậy, ưm, sướиɠ quá. . .sướиɠ. . .ư. . ."

"Thêm một chút nữa."

Roy rêи ɾỉ tình sắc, hơi nhấc mông vểnh lên cao đón nhận sự xâm nhập cường hãn, dùng hai tay nâng mông kéo ra: "Ông xã làm em ướt. . A. . .A. . ."

Âm thanh từ từ biến cao, từ nỉ non nho nhỏ biến thành lớn mật da^ʍ kêu, phối hợp cùng động tác hùng hục thô bạo của nam nhân, biến thành bản tình ca phi ngôn ngữ mê loạn gợϊ ȶìиᏂ.

"Ugh. . .Ugh. . ." Cậu mờ mịt nhìn chính mình bị nam nhân chơi đùa trong gương, thân người được hắn bế lên ôm vào lòng, bàn tay hắn chạy dọc đến trước ngực, hung hăng bóp lên hai vυ" sưng tấy của cậu, một tay không ngừng vuốt ve xoa nắn lêи đỉиɦ đầu của ngọc trụ, đem nước rỉ ra từ đó chà xát lên tay. Mà phía sau của cậu liên tục bị hắn đâm rút, điểm mẫn cảm trên người rần rần kháng nghị, khoái ý ngọt ngào cùng tình triều mãnh liệt cuộn trào lên, cộng thêm động tác nam nhân càng lúc càng kịch liệt, làm cho cậu đắm mình say mê, vừa đau vừa thích, thoải mái không gì sánh được, mất khống chế khóc lóc nức nở:

"Ông xã, dùng lực. . .Ô a. . .tiểu bảo bối sướиɠ chết. . .Mau cắm mạnh vào. . .!Ư. . .!"

"Thực dâʍ đãиɠ."

"Đúng. . .Em dâʍ đãиɠ, em lẳиɠ ɭơ, em tao hóa. . .Mau thao chết em đi. . .A. . .Huh. . ."

"Đã làm ba lần lúc chiều, bây giờ em còn phát tao, bảo bối nhà anh đúng là cực phẩm. . ."

"Uhm. . .em, em lúc nào cũng thích, bị anh làm. . ."

Karry liếʍ vành tai cậu, hỏi khẽ: "Chỉ cần là anh sao?"

"Chỉ cần. . là anh. . ." Cậu máy móc lặp lại, đón nhận một cú thúc mạnh mẽ nghiền ép lên da^ʍ huyệt: "Ân. . .a. . .A. . .!"