Chương 47: Ám Chỉ [3]

3.

Roy vẫn luôn nhớ rất rõ, cậu và Karry quen ở phòng bệnh của bệnh viện trung ương quốc gia, khi đó cậu mới vừa thoát khỏi chứng tự bế giam cầm mình trong bóng tối. Karry là một bác sĩ tâm lý, vốn ban đầu cậu cũng không chịu để hắn tiếp cận mình, cho đến khi bệnh hoàn toàn khỏi hẳn, cũng là ngày hắn cầu hôn cậu, sau đó, ừm. . .bị hắn ăn mất rồi.

". .!. . ."

Roy uốn cong người chịu đựng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt xâm nhập vào cơ thể, nước mắt sinh lý trào ra khỏi khóe mi ướŧ áŧ đỏ hồng, mười ngón chân không tự chủ co quắp lại, ngọc trụ cùng hai đầṳ ѵú cương cứng sưng đau trướng lên. Váy cưới màu trắng trên người cậu bị xé rách gần hết, chỉ còn vài mảnh vắt trên vùng bụng, lộ ra tiểu đầṳ ѵú xinh đẹp bị chà đạp thê thảm cùng hạ thể mê loạn da^ʍ mỹ nhớp nháp đầy dịch thể. Cậu há miệng rêи ɾỉ, vặn eo lắc mông, nắm chặt drap giường khàn giọng kêu lớn, mồ hôi trên trán rịn ra lăn dài, đầy mùi vị mê hoặc.

Kỷ niệm một năm ngày cưới của bọn họ, hắn và cậu, khoác lên quần áo kết hôn, có đều cậu bị hắn ép mặc váy cưới xa hoa lộng lẫy, khiến Roy vừa thẹn vừa lo lắng, có phải hắn bắt đầu chán cậu rồi chăng? Bởi vì cậu không phải nữ nhân, không mềm mại dịu dàng như bọn họ, cũng không thể sinh con cho hắn. . .

Karry dùng hành động chứng minh cho Roy biết, cậu sai rồi. . .

"A.. .Um. . .Không, nơi đó. . .đừng đâm, ông xã đừng đâm. . .a. . ."

"Bảo bối khẩu thị tâm phi nhé, rõ ràng là thích lắm nhưng cứ chối. . ." Karry đè ngón cái lên tiểu đầṳ ѵú đỏ tươi, vuốt ve bóp nắn cho nó sưng thành cái màn thầu nhỏ, run rẩy cứng lên như thể bên trong thật sự có sữa, vừa đáng thương vừa dụ dỗ người ta dằn vặt mình. Đầṳ ѵú vừa ngượng ngùng vừa sung sướиɠ trướng lên, sưng tấy run rẩy trên bờ ngực gợi cảm, sắc màu phong tao động tình theo tiết tấu giao hợpm bị hắn kéo về phía trước chà đạp thống khoái. Roy "a" một tiếng mềm nhũn, ưỡn ngực uốn cong mông lên, mị thái quyến rũ lộ ra không sót một chút nào. Đùi bị hắn nắm tách ra, bên trong ma sát đỏ bừng, nơi kia sớm đã bị ngoan thao thành tao động cực kỳ lẳиɠ ɭơ, phụt phụt bắn nước tứ tung. Karry điên cuồng vận động, vật cứng thô to chưa từng làm hắn thất vọng không ngừng ra ra vào vào, âm thanh khàn dặc đầy vẻ uy hϊếp: "Súng thật đạn thật, tiểu bảo bối bị anh đâm đến mức dâʍ đãиɠ uốn éo, còn nói là anh không yêu em?"

"Không có, ưʍ. ..em sai. . .Ô, a. . ."

Nắm hai chân cậu đặt lên vai mình, để Roy có thể nhìn rõ cảnh cậu bị hắn đâm bắn như thế nào, Karry có chút ngông cuồng cường bạo sáp côn ŧᏂịŧ sâu đến tận cùng trong cơ thể cậu, ép tao động nuốt côn ŧᏂịŧ đến trọn gốc, mở rộng ra tận cùng, khiến nơi kia co rút không ngừng, nửa mời mọc nửa đưa đẩy chẳng biết là mong cầu hay từ chối. Roy đỏ bừng mặt nhìn hai chân bị hắn kéo dạng ra run rẩy lắc lư trên không trung, nhịn không được liếc mắt xuống nhìn dáng vẻ dâʍ đãиɠ vặn vẹo của mình, xấu hổ cùng ham muốn đan xen như giọt mực lan trong nước. Cậu không nhịn được nghĩ đến mình đang nằm dưới thân nam nhân rêи ɾỉ như mẫu thú kỳ phát tình, càng mẫn cảm tiết ra nhiều dịch lỏng. Tao động phát ra âm thanh "phốc phốc" vì bị cường thao, mị thịt kéo ra thụt vào kéo theo vô số tơ chỉ trong suốt nhớp nháp dính đầy đùi trong. Hình ảnh kí©h thí©ɧ giác quan cùng hormone trong cơ thể, khiến tần suất hô hấp và tuần hoàn máu bừng bừng hỗn loạn.

"Bảo bối, tự chơi đầṳ ѵú của em đi." Karry trầm giọng thở dốc, hắn thích nhìn bảo bối của hắn lộ ra vẻ đói khát thiếu thao vùng vẫy dưới thân hắn, tự mình dâng lên miệng cho hắn ăn, toàn tâm toàn ý chỉ hướng về một mình hắn.

Roy bị hắn nhìn say đắm nóng cháy, trong người cũng có chút nhộn nhạo xôn xao, liền vươn mười ngón tay đặt lên hai đầṳ ѵú xinh đẹp đã sưng tấy dính dấp tϊиɧ ɖϊ©h͙, thô bạo bóp mạnh, nhuần nhuyễn nâng ngực tự mình chơi tiểu đầṳ ѵú, khiến nó đỏ như sắp rịn ra máu, cương cứng thẳng tắp lại vô cùng mẫn cảm, càng sờ càng cứng, càng cứng lại càng muốn sờ, làm cho kɧoáı ©ảʍ cắn nuốt vì bị xâm phạm phía dưới lẫn đùa bỡn phía trên sâu đậm như nét cọ giữa tờ giấy trắng. Roy nhắm mắt rêи ɾỉ từng tiếng câu nhân, vẻ mặt say đắm mê loạn cực kỳ gợϊ ȶìиᏂ, chân vô thức mở rộng, cúc huyệt chật vật bên dưới cũng vì vậy mà co rụt siết chặt, hút côn ŧᏂịŧ ngày càng lâu.

Tiếng âm nang đánh vào mông cậu vang lên khắp nơi, xuân thủy bắn tung tóe, cúc huyệt phát ra âm thanh nhóp nhép nhóp nhép hết sức kí©ɧ ŧìиɧ, cả người đều lâng lâng mờ mịt dập dìu giữa sóng cuộn biển gầm, tưởng chừng sẽ bị thao chết trên giường. Roy khó khăn nức nở, hô hấp gấp gáp khóc lóc cầu xin, càng muốn dừng mà không dừng được. Cơ thể cơ khát như người đi trong sa mạc đã lâu không có nước, lúc này được xâm phạm lăng nhục liền phát huy bản tính tham lam vô độ, dâʍ đãиɠ quấn lấy nam nhân, mặt trước và mặt sau đều rầm rì chảy nước lấy lòng nam nhân, khiến cậu trầm mê phó mặc cho hắn tùy ý hành động. Suốt đêm nay bọn họ đã làm rất nhiều lần, cậu phát tiết hết lần này đến lần khác, hiện giờ đã hoàn toàn xụi lơ, miễn cưỡng bắn ra luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng cuối cùng rồi chìm vào bóng tối.

Karry lôi côn ŧᏂịŧ ra khỏi u huyệt nóng bỏng, dịch trắng đυ.c ồ ạt phun tại cửa huyệt khiến nó đã ướt nay càng ướt hơn. Tiểu huyệt mấp máy bị thao lỏng, bên trong hỗn tạp dâʍ ɖị©ɧ rỉ ra ngoài. Tiểu bảo bối bộ dáng da^ʍ lãng điên đảo chúng sinh lần đầu tiên ngất xỉu lúc làʍ t̠ìиɦ khiến Karry có chút mờ mịt, sắc mặt xám trắng ôm cậu đi tẩy rửa.

Hắn biết mình quá phận, nhưng hắn không dừng được.

Hắn mê muội Roy bao nhiêu, chính hắn biết rất rõ. Bởi vì sâu đậm nên mới sợ mất đi, mất đi vật quý giá vốn chẳng thuộc về mình.

Gần đây cậu ấy lại mơ thấy chuyện quá khứ của bọn họ.

Kỳ thật, hắn phải sớm đoán ra rồi chứ. . .

"Bảo bối. . ."

"Ông xã. . .Hm. . ." Nước nóng trong bồn khiến Roy giật mình tỉnh lại, rồi nhận ra nơi này là đâu, liền thả lỏng người, tựa đầu vào ngực người đàn ông phía sau gật gà ngủ. Mi mắt nhắm lại, đầu óc cũng mơ hồ, ý thức trôi dạt về nơi xa xăm nào đó. . .

Roy ngửa mặt nhìn lên trời, khó hiểu nhìn chính mình đứng trong một căn phòng tối không có ánh sáng, xung quanh gia cụ đồ dùng chẳng chút quen thuộc, hình như cậu đã nhìn thấy qua rồi nhưng chẳng nhớ được nó ở đâu ra.

Gió lùa vào cửa sổ lạnh toát, tấm mành bị vén lên một góc cực nhỏ, ánh sáng leo lét yếu ớt của ánh trăng chui vào căn phòng, soi rõ một góc âm u mờ mịt.

Có một bóng người nằm cuộn trên giường.

Roy giật mình khϊếp sợ, cậu không hề cảm nhận được sự tồn tại của đối phương. Không gian yên tĩnh như vậy, chỉ có tiếng tim đập của cậu vang vọng trong đầu. Liếc mắt nhìn người kia im lìm bất động, cậu hoảng hốt nghĩ, không phải là chết rồi đi?

Người nọ vẫn chưa chết, nhưng không khác là bao.

Hình thể y rất gầy, người trắng bệch không có sức sống, quần áo trên người là loại vải vóc đắt tiền có công hiệu giữ ấm rất tốt, nhưng dường như người nọ chẳng hề nhận ra, chỉ co ro trong chiếc chăn mỏng manh tối màu, mi mắt nhắm nghiền không yên ổn run rẩy. Trên người đối phương không một chút sinh khí, như con búp bê rỗng tuếch lẳng lặng nằm đó, dường như chỉ một cử động nhỏ cũng là búa tạ ngàn cân đối với y.

Roy sững sờ nhìn người đó, dung mạo đối phương mập mờ mơ hồ trong bóng tối, nhưng đó là, gương mặt của cậu.

Hơn nữa, vết sẹo trên cổ tay kia, sao cậu có thể quên được.

Lần đó cậu không nhớ rõ tại sao mình lại có vết sẹo này, tuy sẹo của cậu so với người trên giường mờ nhạt đi nhiều lắm, nhưng vết tích nó để lại cậu không quên được. Karry nói cậu gặp phải tai nạn xe cộ nên đã lưu lại sẹo, nhưng mà. . .

Tại sao một chút ấn tượng cậu cũng không nhớ. . .?

Chắc chắn là gặp tai nạn xe cộ, Karry chưa từng nói dối cậu bao giờ, nhưng, nhưng, nhưng mà. . .

Cậu ôm đầu nhìn người kia, rối rắm hoang mang trừng vào vết sẹo, người này chính là mình. . .? Mình lại nằm mơ thấy điều kỳ quái gì sao? Roy vỗ trán cố xua đi cảm giác khó chịu dâng trào trong lòng, cảm thấy trong đầu cậu hình như có một lá chắn rất dày, khi cậu cố gắng nhớ đến sự việc từng bị lãng quên, lá chắn sẽ tự động phát ra công kích khiến cậu nhức nhối vô cùng. Lảo đảo vịn lên bàn, cánh tay đυ.ng trúng cái đồng hồ để bàn làm cho nó lật úp xuống, "cạch" một tiếng vang vọng trong căn phòng im ắng.

Người trên giường thình lình bật dậy, đôi mắt chứa đầy hoài nghi sợ sệt nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ, mà Roy đứng phía trước nó, y lại giống như không nhìn thấy cậu. Sau khi xác nhận cái gì đó không có thay đổi, y mới chầm chậm cuộn mình vào chăn.

Nhưng ánh mắt kia, giống như đã chết.

Roy đứng lặng trong phòng, hốc mắt không điều khiển được mà nóng lên, giọt nước long lanh sóng sánh trên khóe mi, làm sao cũng không lăn xuống được.

Cánh cửa bật mở, ánh sáng bên ngoài tràn vào khiến hô hấp Roy bình ổn một chút, mừng rỡ nhìn Karry chậm rãi bước vào phòng. Hắn không khác mấy so với bây giờ, vẫn anh tuấn nhã nhặn, mang theo một cỗ khí phách áp bách chế trụ, chỉ có điều, cả người phủ một tầng băng sương giá rét. Hắn đứng bên cạnh giường, rũ mi mắt nhìn người kia, đồng tử màu đen sẫm đều là ôn nhu cùng dịu dàng vô hạn, nhưng lại có thêm sự điên cuồng.

Roy ngỡ ngàng, không phải cậu chưa từng nhìn thấy vẻ điên cuồng của Karry, nhưng đó là khi bọn họ làʍ t̠ìиɦ, là khi bọn họ hòa thành một thể, là khi. . .

Người trên giường mở to mắt trong tích tắc, há miệng thở dốc, con búp bê ngây ngốc kinh hoàng cứng người, con ngươi phóng đại hình ảnh nam nhân tiến dần về phía mình, ngay cả phản ứng cơ bản là tránh xa sự nguy hiểm ra cũng không còn.

Cửa đóng sập lại, rèm buông xuống.

[A_____!!!] Y hét lớn, trần trụi không mảnh vải ghé vào giường, trên tay bị trói buộc bằng còng số 8, trên ngực đầy dấu hôn đỏ thẫm, hai đầṳ ѵú bị nam nhân liên tục xoa bóp uốn nắn, ngực bị ép buộc ưỡn cong lên phía trước, cái mông trắng trẻo bị nắm chặt phía sau, giữa hai cánh mông yếu ớt là gậy dương cụ giả to lớn liên tục rung động, khiến cho y khóc lóc rêи ɾỉ, nhục nhã ê chề mà vùng vẫy muốn thoát, lại không biết làm sao mà gậy đồ chơi càng bị đẩy cắm sâu vào người mình, không ngừng ma sát vào điểm mẫn cảm làm cho y co giật uốn éo, nức nở quẫn bách đến mất lý trí: "Tha cho tôi. . .anh tha cho tôi đi.. .A. . .Tôi không muốn, không muốn. . ."

[Cầu xin anh, mau buông tôi ra, buông ra. . .Đau lắm, tôi đã bị anh phá hư rồi. . làm ơn đừng. . .đừng. . .A_____!!!]

Tiếng nhóp nhép phát ra từ gậy dương cụ rung động trong hậu huyệt, nước da^ʍ ùn ùn chảy ra trộn chung cùng chất bôi trơn khiến u huyệt mở ra hình dạng dâʍ đãиɠ. Nam nhân cào mạnh lên hai đầṳ ѵú sưng phồng, đưa tay vuốt ve trụ thịt phía trước của y, làm cho y chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ ngày càng nhiều, đau đớn dần bị thay thế bởi kɧoáı ©ảʍ. Trong gel trơn hắn bôi chứa đầy thành phần kí©ɧ ɖụ©, khiến y ngày càng mơ hồ, thân thể nóng cháy đói khát kêu gào, vô lực rũ xuống giường nỉ non.

Nam nhân cúi đầu che đi biểu tình trong mắt, rút gậy dương cụ ra, đem côn ŧᏂịŧ tím đỏ cắm thật mạnh vào u huyệt mềm nhũn, một đường ma sát cọ đến cọ đi đâm lún vào đó, trừu sáp sâu thật sâu đỉnh lộng trong nơi kia.

Âm thanh da^ʍ mỹ đậm mùi tìиɧ ɖu͙© rơi vào tai Roy.

Nếu là bình thường nhìn thấy cảnh này, cậu nhất định sẽ đỏ bừng mặt quay đi, chứ không phải là ngơ ngác đến ngốc lăng như vậy.

Người trông giống cậu kia, rõ ràng là không muốn làm.

Ánh mắt tuyệt vọng đau khổ thống thiết như kim châm vào l*иg ngực, biểu cảm đau đớn kinh hãi kèm theo lời van cầu yếu nhược, rõ ràng, y không hề thích bị người khác làm vậy đối với mình.

Roy cũng từng cầu xin Karry, van nài hắn đừng làm mình nữa, nhưng đó chỉ là lời châm ngòi tình thú giữa lúc mưa rền gió dữ, chứ không phải cay đắng tụi nhục cùng chết lặng như người này.

[Đừng.. .đừng làm như thế, đừng mà. . .]

[Tôi không muốn, tôi không muốn. . .Tôi không chịu được. . .]

[Làm ơn thả tôi ra khỏi chỗ này, tôi không yêu anh. . .]

[Không yêu anh. . . . . ..]

Nhìn xuống trái tim đập bang bang khó khăn trong ngực, cậu khuỵu xuống sàn, siết chặt ngực trái.

Nước mắt tuôn ra không cách nào kìm chế.