Chương 48: Ám Chỉ [4]

4.

Khi cậu thức tỉnh khỏi cơn mộng mị dữ tợn, trời bên ngoài đã tảng sáng, cảnh tượng thống khổ ám ảnh kia vẫn còn đeo bám ít nhiều trong đầu óc cậu, khiến Roy thất thần hồi lâu không dậy. Karry bước vào phòng, tầm mắt rơi xuống gương mặt nhỏ nhắn ngơ ngác trên giường, không hiểu sao cảm thấy bất an mạnh mẽ trỗi dậy.

“Bảo bối, em tỉnh.”

“Ông xã. . .” Roy ngẩn người nhìn hắn, không do dự lao đến ôm chặt hắn: “Ông xã. . .”

“Mơ thấy ác mộng sao?” Lại là giấc mơ xấu xí kia ư?

“Ông xã, em. . .chúng ta có phải thực sự là. . .”

“Đừng để giấc mơ làm ảnh hưởng đến em.” Karry ôn nhu vuốt ve tóc cậu, bàn tay ấm áp có chút run rẩy nhè nhẹ: “Chúng ta không phải đang sống rất hạnh phúc sao? Không gì có thể khiến tình yêu của chúng ta rạn nứt, trừ phi một trong hai người nguyện ý.. . buông tay. . .”

“Sẽ không, em không làm như vậy!” Roy ngẩng đầu nhìn anh, có chút hoảng hốt. Chậm rãi kể lại nội dung giấc mơ cho Karry nghe, rầu rĩ chôn đầu vào ngực anh: “Karry của em tuyệt đối không phải người như vậy. . .Thật kỳ quái là, khi em nhìn thấy những cảnh đó, lại không thể thống hận cái kẻ giống hệt anh trong ấy. . .”

Cậu không để cho Karry tiếp tục nói chuyện liền ngửa đầu hôn anh, môi mềm cố sức mυ"ŧ lấy đầu lưỡi Karry, dán dính cả thân thể lên người anh. Hai mắt phiếm nước ủy khuất cơ thể trần trụi chỉ có một cái qυầи ɭóŧ đong đưa qua lại, thốt ra tiếng rêи ɾỉ câu dẫn: “Ông xã, nói anh muốn em đi.. .”

“Bảo bối. . .”

“Em không thích cảm giác này, nó đơn điệu, và phiến diện, khiến em không yên lòng. . .” Cậu cầm tay anh đặt lên mông mình, dẫn dắt nó đi khắp hạ thể, như mọi khi hắn vẫn thường làm cùng cậu, run rẩy nói: “Mau đem em đẩy ngã, yêu thương em, ân ái cùng em, khiến em kêu khóc bắn ra, khiến em chỉ có thể nghĩ đến anh, nghĩ đến cảnh tượng em ở dưới thân anh dâʍ đãиɠ rên la. . .Ông xã, nói anh muốn em, mau nói đi. . .”

Karry lo lắng ôm cậu, siết chặt vòng eo nhỏ vào lòng: “Bảo bối, em bình tĩnh đã, đừng sợ hãi như vậy. . .”

Hiển nhiên, hắn không thể đáp ứng yêu cầu của cậu. Hắn biết lúc này phương thức làʍ t̠ìиɦ có công hiệu rất tốt để xoa dịu bất an ưu sầu trong lòng Roy, nhưng đó chỉ là biện pháp nhất thời chữa ngọn không chữa gốc, nếu hắn đi công tác vài ngày vắng mặt, trong thời gian đó phát sinh chuyện gì, liệu hắn có thể kịp thời can thiệp không?

Roy chẳng nghĩ nhiều được như hắn, đã không thể bình tâm xuống, quyết đoán xô hắn xuống giường, bản thân mình cường ngạnh móc ra cự vật đang ngủ say, sục sạo nhiều lần.

“Bảo bối!” Karry túm chặt tay cậu lại, tảng đá đè nặng treo lơ lửng trên đỉnh đầu. Hắn đau sủng không dám đánh động đến cậu, ngay cả mắng còn chẳng nỡ, huống hồ là biện pháp mạnh bạo?

Cậu cưỡng chế hạ thấp thắt lưng, không nhìn tới dáng vẻ bối rối cùng kiềm nén của Karry, nhấc mông đỡ côn ŧᏂịŧ vào đúng huyệt khẩu, vội vàng đè lại hai tay hắn muốn kéo cậu xuống, thả rơi tự do thân mình.

“A. . .!!” Dũng đạo khô khốc chưa có sự chuẩn bị bị buộc nuốt phải thứ bán cương đang dần nóng lên khiến Roy đau đến mức hét thành tiếng, thở dốc liên hồi cố gắng khích lệ hai chân bủn rủn, thống khổ nhìn Karry, trong mắt đều là sự khϊếp sợ cùng quẫn bách. Hắn than thầm không tốt, ôm Roy muốn lôi cậu xuống khỏi người mình, đối phương lại nhất nhất không đồng ý, phản kháng kịch liệt, hơn nữa còn ý đồ dùng tư thế cưỡi ‘cưỡиɠ ɠiαи’ Karry.

Tiểu bảo bối cúi đầu hôn hắn, hai tay không an phận choàng ra sau cổ siết chặt, nồng nhiệt mυ"ŧ lấy môi mỏng vừa hé ra, l*иg ngực phẳng lì có chút mềm mại không ngừng cọ xát vào người Karry, đầṳ ѵú va chạm cùng vải vóc trên người hắn, dần dần dựng thẳng, lộ ra màu sắc đỏ sậm. Roy đặt cả trọng lượng lên người hắn, mông liên tục nhúc nhích nhấc lên hạ xuống cuồng thao côn ŧᏂịŧ, càng ngày càng rơi vào trạng thái mất khống chế.

Karry thở hổn hển nhìn cậu, cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo nhỏ muốn gỡ người ra, nhưng sự run rẩy nhè nhẹ vì sợ hãi của người trên khiến hắn chần chừ do dự. Bên tai không ngừng vang lên âm thanh nhóp nhép nhóp nhép cùng với tiếng mông thịt đánh vào hạ thể, tiểu bảo bối vặn eo lắc mông làm bậy trên người mà hắn tiến thoái lưỡng nan, đánh không được mắng không xong lại chẳng thể đối xử lạnh lùng với cậu.

Hậu huyệt mềm nhũn bỏng rát một chút, rất nhanh đã thích ứng được với côn ŧᏂịŧ cứng rắn. Tao động tự phân bố dịch lỏng trơn nhầy chảy ra ngoài, làm cho Roy trầm mê lún sâu, chống tay lên mạng sườn Karry, liếʍ liếʍ môi hút chất dịch chảy ra từ miệng hai người, nâng mông co rút kẹp côn ŧᏂịŧ ngày càng chặt, rêи ɾỉ câu nhân: “Ông xã, ông xã. . .”

Cậu kịch liệt va chạm, biên độ cử động mông tăng nhanh, côn ŧᏂịŧ ở phía sâu trong kia đã hoàn toàn cứng rắn, qυყ đầυ to lớn không ngừng vì luật động mà đâm sầm vào điểm G, rỉ ra chút nước trong suốt an ủi cúc huyệt đang mở rộng. Roy phun ra từng chuỗi nhiệt khí nóng bỏng, hai chân bắt đầu tê dại, hai chân dang rộng khiếm thao xoay eo, làm côn ŧᏂịŧ càng nghiền mạnh lên điểm mẫn cảm. Phía trước của cậu đứng thẳng tắp, run run phun lúng búng dâʍ ɖị©ɧ không màu, làm Roy không nhịn được tưởng tượng đến dâʍ ɖị©ɧ bắn ra từ côn ŧᏂịŧ của ông xã, liền ôm mông rời khỏi vị trí cũ, xoay người khom xuống ngậm lấy cự vật tím đỏ.

“Hm. . mm . . .mm. . .” Cậu tích cực hôn liếʍ lên phần gốc côn ŧᏂịŧ, dùng hai tay đem côn ŧᏂịŧ nhét sâu vào cổ họng, dù có chút khó chịu nhưng lại vô cùng thuần thục phun nuốt liếʍ láp khiến cho gậy sắt bóng loáng nước bọt, nếp nhăn trên đầu nấm phồng lên sưng đỏ trong vô cùng hấp dẫn. Karry bị cậu kí©h thí©ɧ sôi trào, dù đã cố gắng tiết chế nhưng nhìn thấy cái mông tiểu bảo bối không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ ròng ròng, phía dưới được cậu tỉ mẩn chăm sóc, liền há miệng cũng ngậm vào côn ŧᏂịŧ của cậu, tận tình nhu lộng bằng lưỡi, khiến cả hai đều đạt được kɧoáı ©ảʍ cực đại khi dùng 69.

Trong phòng còn chưa đóng cửa, hai thân người xích͙ ɭõa quấn quít lấy nhau, âm thanh da^ʍ mỹ vang lên khắp phòng, tràn ngập hồng phấn.

Karry khẩu giao cho đến khi ngọc trụ sắp bắn, liền mυ"ŧ mạnh một cái, dùng ngón tay bịt kín lỗ nhỏ lại.

“Ông xã, để em bắn. . để em bắn đi mà. . .” Roy nức nở giãy dụa, cánh mông mềm mại rỉ nước bị tách ra, đầu lưỡi Karry chui vào liếʍ lên cúc huyệt của cậu, khiến cậu giật bắn người, ngọt ngào rên lên.

Phía trước đau khổ, phía sau sung sướиɠ, đối lập tương phản nhưng diễn ra cùng lúc như băng hỏa lưỡng trọng thiên làm cậu chỉ muốn ngất đi, nghĩ đến hình ảnh mông thịt trơn bóng được nam nhân suồng sã bóp nắn cùng với huyệt khẩu đỏ hồng dính đầy nước bọt óng ánh, khó nhịn nhếch nhếch mông run rẩy, ân a rên la: “Ông xã liếʍ em. . . .Ư. . .thật, thật quá sướиɠ. . .ưʍ. . .Liếʍ em bắn ra đi. . .Ô, a.. . Ông xã mau buông tay cho em bắn. . .xin anh. . .”

“Tiểu bảo bối không muốn ăn kê kê mà bắn luôn sao?”

Roy liếʍ liếʍ môi nhìn côn ŧᏂịŧ tím đỏ giần giật trên tay mình, lại tưởng tượng cảnh bị nam nhân cuồng thao mãnh liệt, mưa rền gió dữ mà hung hăng làm mình, dùng côn ŧᏂịŧ vĩ đại sáp tiểu huyệt đến lỏng lẻo không thể khép lại, không ngừng khóc lóc.. .Bất giác co rút hậu đình càng chặt, cảm thấy tao động vô cùng ngứa ngáy trống rỗng.

“Ông xã. . .Ưʍ. . .”

Ngón tay dài của hắn thay thế đầu lưỡi, nhanh chóng cắm lún vào bên trong u huyệt, bụng ngón tay sờ nắn vách tường, không ngừng di động bên trong chọc ngoáy mị thịt, dù không phải côn ŧᏂịŧ sắc bén thô to nhưng cũng đủ làm cậu phát điên, há miệng rêи ɾỉ càng kịch liệt, bị ngón tay chơi đến sướиɠ rơn cả người.

“A. .Ah. .Ahh.. . ~ Ưm, không được, không. . .em bắn, ông xã.. . em bắn. . .A____!!”

Đầu nụ run lên dữ dội, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phụt bắn lên tay hắn, len qua kẽ tay vương vãi rơi xuống ngực cùng cổ.

“Bảo bối. . .” Thở dài ôm Roy vừa qua cơn cao trào vào lòng, hắn nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, đừng nghĩ nhiều, anh vẫn luôn ở đây, tất cả đều chỉ là giấc mộng mơ hồ không có căn cứ. Không ai có thể chia rẽ chúng ta, cũng không ai đủ sức làm điều đó, em hiểu không. . .Mộng tưởng chỉ là mộng tưởng, sẽ khiến em mệt mỏi và hoài nghi mà thôi. . .”

“Có phải, có phải. . .bệnh của em. . .”

“Không phải.” Karry chém đinh chặt sắt nói, siết chặt người cậu.

Roy ôm cánh tay hắn, vẫn không sao xóa mờ bất an trong lòng.

“Không bằng. . .chúng ta ra ngoài du lịch một chuyến, biết đâu em sẽ tốt hơn. . .?” Karry hôn lên tóc cậu, có phần không muốn đưa cậu đi đâu cả, nhưng hắn càng không thể để Roy giằng co cùng quá khứ. Roy gật gật đầu, mi mắt run run nhắm lại, vô thanh vô tức rơi lệ.

. . .

Nơi bọn họ đến là một làng du lịch nổi tiếng ở gần biển, nghe nói biển có thể chữa bệnh tâm lý rất tốt, mặc dù vậy, hai cái kẻ cứ hễ dính nhau là không thể khống chế được cảm xúc – đã tới tròn một ngày nhưng bãi biển đẹp nhất nơi này cũng chưa đặt chân đến.

“Um.. .um. . .”

Roy ngửa đầu thở dốc, mười ngón tay luồn sâu vào tóc Karry, áp lưng vào cửa kính. Nam nhân chui vào giữa hai chân cậu, không ngừng liếʍ mυ"ŧ cắn hôn lên ngọc trụ cương cứng, ngậm cả cây vào mà mυ"ŧ mát trên dưới, đến khi qυყ đầυ rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt mới tạm thời buông ra, để cậu tựa vào bàn, trừu sáp ngang dọc đâm chọc tới lui. Hắn cúi đầu cắn cắn đầṳ ѵú, làm cho nó nổi lên màu sắc xinh đẹp như hòn ngọc giữa tuyết, đưa đầu lưỡi quần khắp người tiểu bối bối, sau cùng bị một tiếng chuông điện thoại đánh động, không cam tâm tình nguyện bắn ra bên trong người cậu.

“Bảo bối, em đi tắm trước, anh nghe điện thoại.”

Roy hôn hôn hắn, lúc tắm xong mới biết đã lấy nhầm quần áo Karry, liền qua loa khoác vào, muốn trở ra.

Karry mặc áo choàng tắm đứng đưa lưng về phía cậu, một người đàn ở ông đối diện hắn, gương mặt lạnh lùng cương nghị nhưng vô cùng xa lạ, trông rất tức giận. Roy siết chặt góc áo, tim đập thình thịch đứng nấp sau góc khuất, dù lí trí mách bảo cậu không nên nghe cuộc hội thoại này nhưng không hiểu sao cậu không thể ngừng hành động, dường như, từ đây cậu có thể lấy được đáp án của những giấc mơ.

Đâu phải tự nhiên mà con người ta mơ cùng một nội dung suốt nhhiều ngày liền.

“Thả Roy ra.” Người kia nói như vậy, chân mày giần giật ẩn ẩn tức giận: “Roy là một cảnh sát, không phải là đồ chơi để anh tùy tiện đùa bỡn.”

“Em ấy không phải đồ chơi.” Karry khàn giọng đáp: “Em ấy là người yêu của tôi.”

“Đừng dùng cái cớ đó để che giấu tội lỗi của anh, anh thừa biết, Roy một chút cũng không – yêu – anh!” Đối phương kích động lớn tiếng: “Tất cả, tất cả đều là do ám hiệu tâm lý anh đã tạo ra!! Là ám thị!! Là thôi miên! Là cưỡng ép cậu ấy yêu anh!”

Giọng của gã không cao, nhưng từng lời từng lời thốt ra đều như mũi tên sắc bén chạm vào tâm can sắp hỏng mất của Roy. Cậu đứng chết lặng sau góc khuất, đầu óc mù mịt, hơi thở như ngưng đọng, cảnh vật trước mắt tựa hồ phủ một màn sương mờ rối rắm hỗn loạn, mà ý thức của cậu sau màn sương đó, như chịu vạn tiễn xuyên qua, đau đớn nghẹn đắng, xót buốt đến chảy máu đầm đìa. . .Sau đó trống rỗng vô hạn, vắng lặng hoang tàn giống hệt đã mất đi toàn bộ thế giới.

Cậu không hiểu chỉ vì một lời nói của người lạ mà bản thân lại có thể dễ gục ngã như vậy. Là cậu quá mức yếu đuối, không đủ tin tưởng vào tình cảm của hai người bọn họ, hay là do cái gọi là tình cảm kia, bất quá cũng chỉ là một hồi ảo tưởng dong dài, như mộng như mê, căn bản chưa từng tồn tại?

Một cơn đau bén nhọn truyền đến từ não bộ, trước mắt tối sầm không thấy được ánh sáng, Roy cố gắng há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng ngã xuống bất tỉnh.