Chương 49: Ám Chỉ [5]

5.

Nhìn trần nhà màu trắng lạnh toát không chút hơi ấm, Roy thẫn thờ chống tay bò dậy, xung quanh không có ai, dụng cụ y tế cùng máy móc cứng ngắc trơ trọi nằm trên đầu giường. Cậu ngơ ngác hồi lâu, tung chăn muốn xuống giường, cửa bên ngoài đột nhiên bật mở ra.

“Cậu tỉnh rồi!” Người kia reo lên kinh hỉ, ôm đồ lỉnh kỉnh trong tay ném lên cái giường trống bên cạnh, sáp qua hớn hở: “Cậu rốt cuộc cũng tỉnh rồi, làm tôi sợ muốn chết!!”

“Anh. . .anh là ai?”

Đối phương nín bặt, nhìn nhìn cậu mấy cái, bĩu môi: “Mới có một năm đã quên luôn người ta, đồ vong ân bội tín, khi sư diệt tổ. . .” Y mếu mếu mặt tỏ vẻ ủy khuất, vò vò góc áo vô cùng đáng thương.

Roy: “. . .”

“Được rồi, không biết tôi là ai cũng không sao, nhưng cậu hẳn là nhớ Karry chứ?”

Roy run lên mãnh liệt, lạc giọng hỏi: “Anh ấy đâu rồi?”

“Đang bị cảnh sát giam lỏng trong nhà, lấy lý do là giam cầm người bất hợp pháp.” Người kia ngáp một cái, nheo nheo ánh mắt phiếm nước: “May mắn lúc cậu ngất xỉu thì Tiểu Lục nhìn thấy, liền cường ngạnh sai người đến đưa cậu tới bệnh viện, bất chấp Karry có nổi điên thế nào. Nghe nói thằng nhóc kia giờ như con thú hoang bị nhốt vào chuồng, liên tục đấm đá phản kháng đòi ra, chậc chậc, ám thị này thật là mạnh mẽ nha. . .”

Roy siết chặt chăn, bắt được trọng điểm hời hợt trong câu nói của đối phương, không hiểu gì mà túm lấy áo y: “Anh nói vậy là sao?”

Người kia liếc cậu một cái, bỗng dưng tặc lưỡi, lẩm bẩm trong miệng: “Sớm biết sẽ xảy ra cơ sự ngày hôm nay thì khi ấy dấn thân vào làm gì, cũng tại cậu tự làm tự chịu. . .”

“Mau nói cho tôi biết, rốt cuộc có chuyện gì?!” Roy phẫn nộ gằng từng chữ: “Anh nói ám thị mạnh mẽ, cuối cùng là ám thị ai?!?”

Không phải chính bản thân cậu là kẻ bị ám thị sao? Vì cái gì lời nói của người này dường như lại mang ám chỉ Karry mới là người nhận ám thị?

Người kia nhìn cậu một lúc, ánh mắt phức tạp như thể đang nhìn một kẻ mất đi phương hướng, lặn ngụp chìm nổi trong mớ bòng bong chính cậu tạo ra, khe khẽ thở dài.

“Tôi là sư phụ của cậu, người đã dạy cậu hạ ám chỉ.” Đối phương phất phất tay, chẳng biết làm ảo thuật từ đâu mà lôi ra được một chiếc gương nhỏ bằng lòng bàn tay, nhét vào tay Roy: “Hiện giờ, chúng ta sẽ đi tìm chân tướng.”

Nhìn sắc mặt tái nhợt của chính mình trong gương, đôi mắt đen ngòm ảm đạm không ánh sáng bất an dưới đáy lòng cậu sau cùng cũng vỡ òa tràn ra.

Roy tự mình xuất viện khi không còn ai trông nom, lợi dụng lúc bệnh viện đông người, cậu lồm cồm bò dậy chạy ra ngoài, đón những đợt nắng tàn trong buổi chiều tà xa xôi. Cậu ngẩng đầu nhìn bàn tay mình, ánh mắt thanh minh tỉnh táo tột độ, trong suốt và lạnh lùng như bảo thạch tuyệt đẹp nhất thế gian, chỉ có thể nhìn mà không cách nào chạm vào.

. . .

Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất trong đời cậu.

“Đừng. . .A!. . .Đừng như vậy, anh nghe tôi nói. . .Không. . .A____!”

Roy bị trói quỳ úp sấp trên giường, hai tay cột chặt lên song sắt phía trên đã in hằn từng lằn dấu vết đỏ hồng, cả người cậu bị giày vò thê thảm, khắp nơi đều là dấu hôn xanh xanh tím tím rải rác trên làn da trắng trẻo, vai bị gặm cắn rướm máu, hai đầṳ ѵú trước ngực bị chơi đùa thô bạo đỏ đến sắp rỉ ra máu, cương lên thẳng tắp vừa đau vừa tê dại, giống như đã chịu sự gia hành nhiều ngày liên tiếp, sưng tới mức không còn hình dạng. Hai chân bị cưỡng ép tách sang hai bên, bắp đùi trắng mịn đều là dấu tay ấn mạnh, mỏi nhừ tê dại chẳng còn sức cử động.

Mà người đang ở bên cạnh cậu – Karry, lúc này đang kéo căng huyệt khẩu non mềm sưng tấy phía sau ra bằng một thứ đồ chơi lạnh băng to lớn, liên tục rút ra đâm vào, tra tấn cúc huyệt nhồi lên không ngừng chảy nước, phát ra âm thanh nhóp nhép da^ʍ mỹ. Roy há miệng thở dốc, đến nói cũng không nói được câu nào, lời đều biến thành tiếng rêи ɾỉ nức nở, nước mắt lã chã tí tách chảy xuống cằm.

Vẻ mặt hắn có chút điên cuồng, hung hăng đem dương cụ giả đẩy mạnh vào bên trong nội huyệt, khiến mị thịt xung quanh huyệt khẩu bị kéo lún sâu, thụt đến thụt đi, nơi kia bị chà đạp đã chuyển thành màu đỏ tươi, cánh mông yếu ớt bị hắn nắn bóp banh ra, khe mông ướt đẫm đều là dâʍ ŧᏂủy̠. Dù là bị hành quyết về thể xác, nhưng người ra tay lại là Karry làm cho Roy không thể không xao động, bởi vì hắn biết tất cả những điểm mẫn cảm trên người cậu, chỉ dùng vài tiểu xảo đã khiến cậu khóc lóc phát tình, thân thể không chủ đích vô thức phơi bày ra bộ dáng da^ʍ tao phóng đãng lại ướŧ áŧ mê người, vẫn như mọi khi – đủ dâʍ đãиɠ, đủ mẫn cảm, Karry có muốn ngừng cũng không làm được.

“Ưʍ. . ưm! A, ưʍ. . .A!. . .A. . .!” Dương cụ giả liên tục chèn ép ma sát đè xoáy lên vách tràng trong nội huyệt, qυყ đầυ cực đại cọ loạn bên trong, không ngừng rung lên khiến mông thịt cũng rung động theo. Roy ngửa đầu vừa khóc vừa rên la, kɧoáı ©ảʍ như điện chạy dọc khắp nơi trên người, len lỏi vào từng tấc tế bào mà hành hạ cậu chìm trong dục tính tràn lan. Roy rêи ɾỉ mềm nhũn xuống, hạ thân run rẩy vặn vẹo muốn đẩy dị vật ra khỏi huyệt khẩu, lại chẳng được như ý nguyện mà còn khiến nam nhân nổi lên thú tính, kéo phăng đồ chơi ra khỏi hậu huyệt, cường hãn đem súng thật đạn thật nhét vào da^ʍ huyệt, ‘phốc’ một tiếng đem côn ŧᏂịŧ chôn cả cây vào da^ʍ động nóng rực trơn nhầy mê loạn, hùng hục bắt đầu tiến xuất trừu sáp.

Hắn dễ dàng bắt được ngọc trụ đang dựng đứng phía trước, nhu lộng nắn bóp làm cho Roy khóc thét lên, cả người tê liệt rơi vào tay hắn, da thịt kề cận dán sát vào nhau. Đầṳ ѵú trước ngực đáng thương bị hắn kịch liệt bóp mạnh, sưng lên một vòng lớn, núʍ ѵú tròn xoe vô cùng cứng rắn, kí©h thí©ɧ cực lớn khiến Roy giật bắn người phát tiết ra ngoài, trong cơn cao trào vẫn không được yên ổn mà phải chịu áp lực xô lệch từ côn ŧᏂịŧ trong cúc huyệt. Thứ kia chẳng ngừng đưa đẩy đỉnh lộng trong người cậu, đã bao lần khiến cậu mê đắm mà dâʍ đãиɠ nghênh hợp, lúc này lại tựa như con dao sắc bén cưỡng đoạt xâm phạm ức hϊếp cúc huyệt, làm cho nó bị nới lỏng ra, ròng ròng chảy nước, miệng huyệt ma sát sinh nhiệt bỏng rát không thể khép lại. Nam nhân đỉnh mạnh thắt lưng, đem côn ŧᏂịŧ cọ cọ lên điểm G, thành công làm Roy cương lên lần nữa, giãy dụa bắn ra.

Hắn gầm nhẹ một tiếng, tăng tốc độ trừu sáp côn ŧᏂịŧ, đem nó sáp đến tận cùng, kéo dạng hai chân cậu ra để điên cuồng cắm rút, khiến Roy thét chói tai, lời nói cũng trở nên lộn xộn khác thường: “Buông tôi ra!! Anh nghe tôi nói. . .! Karry, nghe tôi nói. . .!”

“Gọi ông xã.”

“Không, Karry, ah, ưʍ. . .Áhhh. . .Đừng, khó chịu quá, đừng mà. . .”

“Gọi ông xã!”

“Ah. . .a. . .!”

Nam nhân lật người cậu lại, nâng mông cậu lên hung hãn đâm vào rút ra, côn ŧᏂịŧ chôn sâu đâm nghiền tàn phá khắp nơi, khi lúc ra kéo theo dâʍ ŧᏂủy̠ nhớp nháp uốn lượn, lúc đâm vào làm nước bắn tung tóe, da^ʍ mỹ thô bạo, mãnh liệt kích động cảm quan cùng thị giác. Roy thở gấp không kịp đuổi theo tiếu tấu dồn dập, chỉ có thể để mặc hắn cuồng nhiệt thao mình, xỏ xuyên qua cơ thể mất không chế. Nửa thân dưới không ngừng truyền tới cảm giác đau đớn thống khổ cùng tê rần khoái ý, Roy quẫn bách buông xuôi, nước mắt chảy ra nhòe ướt cả khuôn mặt, giọng nói trở nên khàn đặc yếu ớt, như con búp bê vải dập dìu lên xuống cơn mê, chẳng biết mình rốt cuộc nên về nơi nào.

Hắn giằng co cùng cậu suốt sáu tiếng đồng hồ, đến khi Roy có thể giành lại quyền làm chủ cơ thể từ tay Karry thì đã không còn sức để làm gì nữa. Cậu vừa mệt vừa đau, cả người ê ẩm nhức mỏi lại chán nản sợ hãi, thống khổ rơi nước mắt đến sưng húp, đôi môi đỏ tươi rách toạc tươm máu, hơi thở thoi thóp yếu nhược mỏng manh. Karry quỳ bên giường nhìn cậu, trong mắt tràn ngập du͙© vọиɠ chiếm hữu cùng vùng vẫy phản kháng, dường như hắn không muốn khiến cậu trở thành cái dạng này, nhưng lại không có cách nào cầm chân Roy lại bên mình.

Những ngày tháng ngọt ngào kia, nhưng men rượu chậm rãi ngấm vào ruột gan tâm can hắn, như liều độc dược không có thuốc giải, rốt cuộc càng làm cho hắn sợ mất đi người này, biến hắn thành một kẻ cực đoan chấp nhất, không cho phép cậu rời xa dù chỉ một bước. Lần trước đám cảnh sát chết tiệt nói toàn những điều linh tinh dám bắt người của hắn đi ngay dưới mí mắt đã triệt để khiến Karry nổi giận. Bọn họ cả gan dùng tư quyền lạm dụng công sự, cưỡng chế giam lỏng hắn trong nhà, tuy là sau đó Roy tự mình trở về, nhưng thái độ đối xử với hắn đã hoàn toàn sai lệch.

“Karry, nghe tôi nói. . .”

“Em đừng nói gì cả, anh không muốn nghe, anh đã quyết định rồi. . .”

“Karry, đây là chuyện quan trọng nhất anh cần phải biết. . .!”

“Anh biết em muốn nói cái gì, anh đã nói là mình không muốn nghe, anh tuyệt đối không buông em ra, cho dù có giam cầm cưỡng ép em mỗi ngày cũng không buông em ra!!”

Nhìn vẻ ngoan độc lạnh lùng xen lẫn gấp gáp khẩn trương của hắn, Roy thất thần giây lát, nước mắt lại không thể điều khiển mà trào ra. Cậu đau khổ gào lên, âm thanh vụn vỡ giữa không gian đầy căng thẳng, như phiến đá va vào mặt kính thủy tinh, tan nát thành từng mảnh xé toạc sự thật:

“Anh mới là kẻ nhận ám thị, Karry!! Người ám thị anh chính là tôi!!! Là tôi!!!”

Karry ngẩn người, không khí xung quanh trầm xuống, dường như đã bị thời gian ngưng đọng trong phút chốc, khiến máu huyết trong người dừng lưu thông.

Hắn chỉ ngơ ngác trong giây lát, đứng dậy kéo chăn phủ lên thân người xích͙ ɭõa trên giường: “Em ngủ đi.”

“Anh đứng lại.” Cậu nức nở gằng giọng: “Tôi đã nhớ được tất cả.”

Bao gồm cả việc, tôi thôi miên anh, đồng thời cũng ám thị chính mình.

“Không có một Roy bị khủng hoảng tinh thần nào, cũng không có bác sĩ tâm lý nào tên là Karry chữa bệnh cho cậu ta, bọn họ không yêu nhau, bọn họ chỉ là nội dung ảo cảnh được tạo ra để che giấu mọi thứ. . .Mà tôi, là cảnh sát của tổng đội điều tra tội phạm nguy hiểm, tiếp cận anh, thôi miên để anh tin rằng mình chính là người đã yêu tôi trước, ám thị tôi, đưa tôi vào vòng lẩn quẩn mà anh cho là tình yêu. Anh vẫn tưởng chính mình đã cưỡиɠ ɠiαи xâm hại để buộc tôi yêu anh, nhưng mà. . .nhưng mà, cuối cùng vẫn không phải như thế. . .”

Cậu nhắm mắt, run giọng: “Là tôi, là tôi đặt ám thị cho anh, cũng ám thị chính mình, tự thôi miên rằng mình giống hệt trong hình dung của anh, trở thành người yêu anh nhất. . .”

“Hiện giờ đã lấy được thông tin, nên cảnh sát bọn họ đến tìm anh, đòi anh thả người. . .”

“Karry, đây chính là sự thật, đây chính là. . .”

Roy ngẩng đầu nhìn hắn, bình tĩnh phun ra hai chữ giá buốt găm vào trái tim hai người: “Chân tướng. . .”

“Em gạt anh.” Karry rít lên từng chữ, hắn dữ tợn siết tay thành đấm, hít sâu một hơi: “Anh không tin bất cứ thứ gì em vừa nói, em chẳng qua chỉ là muốn tách chúng ta ra. Roy, là ai đã từng nói sẽ không buông tay anh ra? Là ai đã từng hứa sẽ tuyệt chẳng chia lìa? Anh nói rồi, tất cả mọi việc đều là ngụy biện dối trá cho hành vi muốn trốn thoát của em thôi. Bảo bối, anh yêu em không đủ sâu? Thương em không đủ dày? Trân trọng em, sủng nịch em, cưng chiều em không đủ để em tin vào những lời nói của bọn người cảnh sát mặt người dạ thú kia?”

Roy im lặng nhìn hắn, đến lúc không khí giằng co dần bị đẩy lên cao trào, cậu mới trầm trầm nói: “Trong bệnh viện, em đã gặp được một người.”

“Gã tẩy não em?”

“. . .Người nọ đưa cho em một chiếc gương, để em nhìn vào bản thân, tự giải ám thị cho mình. . .”

“Biết đâu đó là chiêu thức gã muốn thôi miên em thì sao?!”

“Tôi rõ ràng chẳng am hiểu chút gì về ám thị, cư nhiên nắm rõ các quy tắc cùng phương pháp dẫn dắt giải ám thị, ban đầu tôi chỉ cho rằng đó là bản năng xuất phát ngẫu nhiên, nhưng sau khi nghe theo âm thanh trong đầu mình, rốt cuộc tôi đã phải nhận ra sự thật. . .”

“Không, đó không phải là sự thật, bảo bối. . .!” Karry suy sụp bám chặt giường, hoảng loạn ôm đầu: “Anh nhất định không tin, chúng ta đích thức là một đôi mà không phải là do. . .”

“Nếu vậy, thì nhìn vào mắt tôi đi.”

Karry vô thức ngẩng đầu nhìn cậu, chạm phải tầm mắt trong suốt tối tăm của Roy, bỗng nhiên ngồi phịch xuống. Hắn ngây ngẩn ‘nhìn’ hàng loạt hình ảnh lưu loát chạy qua, bức bối cùng thống khổ trong ngực từng chút sắc bén xông ra, phóng tới hàng ngàn tằm ti siết chặt tâm trí hắn.