Chương 24: [ABO] Chiratophobia [5]

5.

Số lượng Delta trên Leaf tinh cầu có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.

Vừa vặn trước mặt Hạ Thường An lại có một Delta, còn là Delta nữ, khó có thể khiến anh không suy nghĩ về một người đã bị trí nhớ anh dìm sâu.

Delta nữ kia vừa khoanh tay quét mắt nhìn căn phòng đã thấy một người đàn ông cao lớn đứng trước cửa, diện mạo tuấn mỹ cùng khí chất sạch sẽ tinh anh thoáng chút đã hấp dẫn tầm mắt cô. Mấy Alpha và Beta bên cạnh Delta nữ cũng quay về phía này, giương mắt tràn ngập địch ý khó hiểu nhìn chằm chằm Hạ Thường An.

Hạ Thường An nhíu mày, sắc mặt không mấy dễ chịu của bọn người kia cứ như thể mình đã nợ đối phương cả một gia tài, anh nheo mắt chống lại bọn họ, trong tức thời lóe lên ánh tinh quang. Bọn chúng là. . .

. . .Ai vậy?

“Ư. . .”

Hạ Thường An cúi đầu nhìn Omega bất an ngọ nguậy trong tay mình, kéo dãn khoảng cách với bọn người kia, hiển nhiên mùi vị các chủng tộc trộn lẫn như salad khiến Tùy Ngọc đang trong thời kỳ mẫn cảm khó chịu vô cùng. Cậu nhắm mắt thở dốc, chất dẫn dụ Omega ngọt ngào trong phút chốc lan ra tứ phía. Có mấy kẻ nuốt nước bọt nhìn nhau, dù rất muốn xông lên chiếm lấy Omega kia nhưng khí tràng của Alpha lạ mặt kia quá mạnh, hơn nữa trông bộ dạng bọn họ chẳng khác nào tình nhân, xằng bậy có thể chết người a! Riêng nữ Delta thì không nghĩ vậy, cô ta căn bản không bị ảnh hưởng, tự nhiên bước lên chào hỏi, thái độ có vài phần thanh lãnh nhưng lại mang đặc thù khí chất, khiến người ta liên tưởng đến một Delta gia giáo đứng đắn.

“Xin lỗi, chúng tôi chỉ tìm người thôi.” Cô đưa ra thiện ý, hy vọng người đàn ông Alpha kia có thể đáp lại: “Anh biết người sống trong căn phòng này sao? Cái người Omega thường xuyên đi sớm về trễ, quan hệ bất chính với nhiều Alpha ấy?”

Nhìn quần áo trên người Hạ Thường An cũng đủ biết anh không thường xuyên lui tới chỗ này, nếu anh đến là vì người khác thì không sao, nhưng lại liên quan đến tiện nhân kia thì phải ngăn chặn trước.

Hạ Thường An nghiêng đầu né đi cái nhìn dao nhọn của tập thể sứ giả hộ hoa, bình thản nói: “Cậu ấy chỉ có một Alpha mà thôi.”

Delta nhíu mày nhìn Tùy Ngọc hôn mê trong lòng Hạ Thường An, không vui đáp: “Anh quả nhiên có liên quan đến cậu ta. Là do anh mới quen cậu ta nên không biết nhân phẩm của tiện nhân này đấy thôi, cậu ta từ nhỏ đã lẳиɠ ɭơ hư hỏng, thường xuyên buông mình mua vui cùng đám Alpha trong khu vực sinh sống, thậm chí có đoạn thời gian bán thân kiếm tiền, quả thực rẻ rúng không chịu nổi. Tôi khuyên anh tránh xa cậu ta ra, một Omega xấu xí như vậy chỉ khiến anh bị vấy bẩn mà thôi.”

Đáng tiếc cho cô gái có lòng khuyên bảo người về chính đạo, đối phương lại chẳng cảm kích mà còn dùng ánh mắt như thể đã nghe thấy thứ gì đó nhàm chán lắm, mãi mới tà tà nhếch mép, bộ dạng cà lơ phất phơ không hề phù hợp với bộ quần áo trên người: “Vậy cô cứ tự nhiên đi, nhưng làm ơn đừng phá hoại bất cứ thứ gì của em ấy, bằng không tôi sẽ không biết mình phải làm gì đâu.”

Anh cười đến là ôn nhu, ôm người đi rồi.

Delta nữ trừng mắt nhìn đối tượng hợp ý chẳng nể nang mặt mũi cô ta, tức giận nghiến răng ken két.

Hạ Thường An chẳng thể tốn thời gian đôi co với nhiều người như thế được, bởi vì Tiểu Ngọc nhà anh còn đang trong giai đoạn phát tình, nếu làm gián đoạn thời kỳ phát tình của Omega, có thể sẽ khiến họ đau đớn tựa như bị nghìn vạn sâu trùng cắn nuốt đến chết. Anh thuê một phòng khách sạn VIP, chuẩn bị đầy đủ thức ăn và thuốc cho một tuần rồi mới buông ra thần kinh căng thẳng.

Những lời ‘khuyên’ đầy ác ý phẫn nộ và khinh thường của Delta nữ bị anh quẳng cấp tốc, cái gì lẳиɠ ɭơ hư hỏng chứ, chỉ có anh mới có thể làm cho cậu trở nên như thế mà thôi. Một kẻ mắc hội chứng Chiratophobia như Tùy Ngọc mà có thể chủ động tiếp cận ai để chơi đùa hay sao? Lừa gạt cũng không có kiến thức!

Tùy Ngọc bị sốt một đêm, cộng thêm kí©h thí©ɧ từ kỳ phát tình, người cậu nóng ran cả buổi mới giảm xuống, sau khi tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Hạ Thường An dần chuyển thành phức tạp.

“Anh sẽ không chạm vào em.” Hạ tiểu công mếu máo giơ tay đầu hàng, mang cháo thuốc đến đặt lên bàn cạnh giường, làm bộ rút rút móng vuốt đang cố gắng tiếp cận Tùy Ngọc, lại bị cậu nhìn thấy, túm cái gối đập qua. Trên gối còn vương lại mùi hương Omega của cậu, Hạ Thường An bị đập đến choáng váng, hít vào thở ra đều là kí©ɧ ŧìиɧ tố Omega thơm ngọt, không có tiền đồ cương lên. Anh khóc không ra nước mắt nhìn chính mình đã bị hắt hủi lại còn có thể lên được, uất ức không nơi phát tiết.

Tùy Ngọc mặt ngoài tức giận, chủ yếu là che giấu nội tâm không biết đối mặt với anh như thế nào. Cậu vốn nghĩ mình mắc chứng sợ người đυ.ng chạm rất nặng, không ngờ đó thực ra chỉ là rào cản tâm lý của cậu, dù hiện tại sự tiếp xúc của Hạ Thường An cũng khiến cậu rục rịch khó chịu, nhưng ít ra cậu không còn sợ hãi như ban đầu. Đương nhiên, nếu đổi lại là người khác, Tùy Ngọc thà tự hủy hoại bản thân, cắt đi tuyến Omega còn hơn là bị một Alpha xa lạ xâm phạm.

Hạ tiểu công bị phạt quỳ một đêm, vài ngày không ngủ lại dục cầu bất mãn nên anh rất dễ mệt mỏi nóng nảy, sợ bản thân trách nhầm Tùy Ngọc, anh vội vàng nói câu chúc ngủ ngon rồi phi một mạch ra phòng khách hút thuốc, cố gắng làm dịu bản năng dã thú của Alpha. Hạ Thường An xem xét an ninh xong liền vật ra ngủ, tranh thủ nghỉ ngơi rồi còn nghĩ cách giúp Tùy Ngọc vượt qua kỳ phát tình. Lúc trước là anh hấp tấp khiến cậu sợ mình rồi, lần này chắc chắn Tùy Ngọc sẽ không để anh chạm vào người nữa. . .Nghĩ đến cậu em mình vừa ăn được mỹ vị đã phải cấm dục trong một thời gian không có kỳ hạn, Hạ tiểu công khổ sở bày tỏ, anh muốn khóc!

Giữa lúc anh mơ màng nhắm mắt, đột nhiên cảm giác được Tùy Ngọc đang tiến đến gần mình. Hạ Thường An suýt nữa nín thở, nỗ lực duy trì trạng thái giả vờ ngủ. Tùy Ngọc hình như nghĩ anh đã ngủ rồi nên. . .vươn tay đặt lên chỗ kia của anh, không nhanh không chậm mà xoa nắn.

Hạ Thường An: “. . .” WTF!

Sau đó, dưới linh hồn nhỏ bé sắp vụn vỡ của Hạ tiểu công, Omega nhanh chóng cởi phăng quần anh, côn ŧᏂịŧ hùng vĩ hung hãn bật ra, trên đầu nấm còn chảy nước sền sệt. Hạ Thường An cứng đờ cả người, rốt cuộc nhịn không nổi mở mắt, nhìn thấy Tùy Ngọc kìm nén hơi thở gấp gáp, đôi mắt đen sẫm khẽ híp lại nhìn chằm chằm vật đang bán cương, vẻ mặt hiếu kỳ tựa hồ đang quan sát sự thay đổi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, rành rành là đang nghiêm túc nghiên cứu di sản văn vật. Hạ tiểu công sợ đến mức suýt chút bị dọa mềm nhũn, chống tay kinh ngạc nhìn cậu, khàn giọng nói: “Em. . .”

“Em đang tìm hiểu tại sao thứ này lại có thể đút. . .vừa. . .” Cậu nhỏ giọng dần, âm thanh mang theo ái muội không rõ ràng: “Nó. . .nó. . .làm em. . .”

Hạ Thường An nuốt nước bọt một cái, cảm thấy anh còn bỏ mặc tất cả thì chắc chắn chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, anh đương nhiên không ngại, nhưng còn cậu. . .

Hạ Thường An cúi đầu vuốt ve mái tóc Tùy Ngọc, đối phương cứng người chỉ chực chờ vươn tay lên hất anh ra, nhưng cuối cùng cậu vẫn nhịn xuống, cảm nhận từng đốt ngón tay đang run run chạm lên tóc mình. Bàn tay ấm áp của Alpha nhẹ nhàng xoa dịu cảm giác bài xích trong cậu, dừng lại bên má, dịu dàng âu yếm bờ môi mỏng, ân cần truyền hơi ấm đến sâu thẳm trong trái tim Tùy Ngọc.

Cậu mím môi dường như đã hạ quyết tâm, chậm rãi run rẩy cầm lấy tay Hạ Thường An, chủ động đón chào sự sững sờ ngạc nhiên lẫn vui mừng xúc động của anh bằng một cái hôn nhẹ, rồi vùi đầu vào l*иg ngực vững chãi hầm hập nóng kia. Hạ Thường An như bị dán bùa định thần mà thẫn thờ nghệch ra trong chốc lát, có chút không thể tin được ôm chầm lấy Tùy Ngọc, nặng nhọc thở dốc: “Em. . .”

“Em muốn chúng ta, ưʍ. . .cái kia. . .” Omega mấp máy môi, không biết làm gì hơn là đỏ mặt lắp bắp: “Chúng ta. . .kết hợp. . .”

Hạ Thường An nâng cằm cậu lên, dùng trán chạm trán Tùy Ngọc, phả hơi thở nóng rực lên mặt cả hai khiến không khí rơi vào tình trạng báo động: “Với anh?”

“Với anh. . .Ưm!”

Dưới ánh đèn mờ, Hạ Thường An siết chặt thân thể trong lòng, ép cậu đón nhận một nụ hôn sâu đến không thở nổi.

Mấy ngày sau đó, Tùy Ngọc cơ hồ bị vây trong trạng thái hư không và lấp đầy, thay phiên nhau chà đạp cậu.

“Ưm! Ưm! A, a, a!”

“Tư thế này em có thích không? Đừng e ngại, anh đang ở đây. . .”

“Thích, thích. . .Agh~! Chỗ đó, chỗ đó, a_____!”

Mười ngón tay đan xen chặt chẽ với Alpha, thân thể Omega lay động kịch liệt trong không khí, tiếng động da^ʍ mỹ phát ra từ nơi hai người kết hợp như bản tình ca đầy âm sắc ngũ vị. Cậu cúi đầu nức nở rêи ɾỉ, bản thân buông tha mọi tranh đấu, lựa chọn tự do và phóng khoáng theo đuổi du͙© vọиɠ căng tràn như bong bóng, cùng với Alpha chú định thỏa sức giao triền. Thân thể và lý trí đều giao hết lại cho anh khiến Tùy Ngọc cảm giác được sự thư thái chưa từng có, kɧoáı ©ảʍ hoan ái cũng vì vậy mà đạt đến đỉnh cao, làm cho cậu không còn kiêng dè bất kỳ điều gì nữa.

“A! A! A a___!” Omega vặn eo lắc mông ngồi trên người Alpha, lực đẩy từ phía dưới không ngừng hất cậu nảy lên trên, đồng thời lúc rơi xuống, vật chôn trong người hung hăng đâm thẳng vào tràng bích, mông va chạm với hạ thể đối phương khiến cậu nhịn không được mềm nhũn cả người, đói khát siết chặt lấy côn ŧᏂịŧ, liên tục dùng cơ vòng mυ"ŧ mát liếʍ láp vật hình trụ kia, chặt chẽ không chút kẽ hở. Tao huyệt bị làm nhiều ngày đã hoàn toàn thần phục côn ŧᏂịŧ, dù đâm ở góc độ nào cũng có thể sinh ra kɧoáı ©ảʍ bị chinh phục mãnh liệt. Nó mấp máy đòi ăn, tham lam hút hút dâʍ ɖị©ɧ mà côn ŧᏂịŧ rỉ ra, trộn lẫn cùng nước da^ʍ tự mình tiết ra hỗn loạn chung một chỗ rồi theo chiều trọng lực chảy xuống gốc.

Tiếng bành bạch nhóp nhép lớn mật kêu to, cả hai người đều bị tìиɧ ɖu͙© làm cho điên cuồng. Alpha xoay người cậu lại áp lên kính cửa, kéo hai cánh mông lẳиɠ ɭơ về phía mình hì hụi đâm rút, ánh mắt đỏ sậm nhìn chằm chằm côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ ra vào khiến tiểu huyệt phát lãng phun nước rầm rì, cái mông nhỏ bỗng dưng chịu không nổi mà kẹp chặt lại, tiểu Omega thét chói tai phát tiết, phía trước phun ra bạch dịch trắng ngần phía sau bắn nước da^ʍ chảy theo đùi đọng lại trên sàn.

Hạ Thường An vẫn không dám bắn bên trong người cậu, vội vàng lùi ra ngoài, dịch lỏng như đại hồng thần cấp tốc phun ra, dính lốm đốm trên cánh mông cong mẩy mê người của Omega. Tùy Ngọc rêи ɾỉ vài tiếng, ướŧ áŧ quay đầu nhìn anh, thoát lực ngã xuống, may mà anh nhanh tay tiếp được.

“Chỗ này. . .đau quá. . .” Cậu thở hổn hển chạm nhẹ lên tính khí của chính mình, nó đã bị ma sát đến đỏ bừng, sau khi phát tiết xong cũng không trở về hình dạng ban đầu mà chỉ bán cương trong không khí, đáng thương giật giật. Hạ Thường An nhẹ nhàng vuốt ve nó, không nói lời nào đã cúi đầu ngậm lấy, tỉ mỉ liếʍ láp, đặt trong miệng mà yêu thương.

“Đừng. . bẩn. . .” Cậu không thể nói hết câu, tính khí đã bị mυ"ŧ mạnh một cái, Tùy Ngọc nỉ non bắn ra, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bị Alpha nuốt sạch vào bụng.

“Không bẩn.” Hạ Thường An ngẩng đầu cười, túm hai chân cậu tách ra hai bên, tiếp tục dùng đầu lưỡi liếʍ lên tao huyệt còn phát ngoan.

“A. . . a. . .không. . .không được. . .quá kí©h thí©ɧ. . .em, em chịu không nổi. . .”

“Chịu không nổi thì kêu lên, anh thích nghe em rêи ɾỉ,. . .” Anh dừng một chút, cười tà tà: “Bé ngoan, gọi anh một tiếng ‘ông xã’ đi. . .”

Tùy Ngọc cắn môi đè nén tiếng than nhẹ, chống tay thở dốc, mãi mới đỏ mặt mở miệng lí nhí: “Ông xã. . .”

“Có anh.” Hạ Thường An xúc động lên tiếng, cúi đầu hút lấy tao huyệt, vừa cắn vừa day lại vừa liếʍ ướt chơi đùa tiểu huyệt.

Tùy Ngọc che miệng khóc nức nở, run rẩy giật giật chân, người nọ đang liếʍ huyệt cho cậu, cái cảm giác này. . .

“Ông xã liếʍ em. . .liếʍ em bắn ra. . .”

Hạ Thường An tuân mệnh phục tùng, dùng sức hành động, hoàn toàn đem miệng huyệt cùng mị thịt bên trong tiểu huyệt chăm sóc đến đỏ bừng, lưu lại nước bọt cùng Alpha khí tức cường hãn ở lại trên người Tùy Ngọc.