Chương 25: [ABO] Chiratophobia [6]

6.

Kỳ phát tình đầu tiên rải qua trong suôn sẻ, Tùy Ngọc thuận lợi được Hạ Thường An đánh dấu, trở thành Omega thuộc sở hữu và có mác đảm bảo của anh. Dĩ nhiên, phần kết thúc có hậu này chỉ áp dụng với Omega vừa mới dịu xuống bản năng mình chứ tên Alpha nào đó vẫn chưa đạt được thành tựu như vậy.

“Không được lên giường! Không cho anh đến gần em!”

“Đều đã là phu phu tương ái, sao em còn cách ly chồng mình ra chứ QAQ!”

“Ai bảo anh nhân cơ hội cháy nhà đi hôi của! Không quan tâm anh nữa!” Con thỏ bị bức quá cũng sẽ cắn người, huống hồ căn bệnh kỳ lạ từ đó đến nay vẫn luôn là cái gai trong mắt Tùy Ngọc, giờ bỗng dưng xuất hiện một kẻ ngang nhiên dám giẫm lên cái gai đó, dù biết trước sẽ máu tươi đầm đìa cũng không chịu buông tay. Tùy Ngọc vừa buồn cười vừa tức, đã mấy ngày nay không cho anh chạm vào mình, ngay cả nắm tay cũng không.

Hạ Thường An đau khổ nằm úp sấp dưới đất, sống chết giãy đành đạch, thiếu điều khóc nháo thắt cổ khi Omega nhà mình ban lệnh cấm ba không, trái tim thủy tinh nứt nẻ trong câm lặng. Tùy Ngọc nhìn bộ dạng ‘anh sẽ ăn vạ đến khi em chịu thỏa hiệp’ của tên Alpha đáng hận, chui vào chăn thay quần áo, sau đó bình tĩnh trả phòng, trong ánh mắt phẫn nộ của Hạ Thường An thủng thỉnh rời đi.

Cậu còn chưa bước vào nhà trọ, đã nghe một trận huyên náo ầm ĩ trước cửa phòng mình, Tùy Ngọc liếc mình bà chủ nhà tức giận chống tay chửi đổng, yên lặng che đi lỗ tai, híp mắt nhìn đống người bu đen bu đỏ kiếm chuyện gây sự.

“Thì ra mày ở đây.” Một giọng nói hùng hồn ầm ầm như sấm sét vang lên phía sau lưng khiến Tùy Ngọc cảnh giác tránh xa, chầm chậm quay đầu nhìn Alpha cường tráng đang sắp vồ tới túm lấy mình. Tên này chính là kẻ ngày xưa từng cầm đầu bọn nhóc trong thôn ức hϊếp cậu, từ sau khi Tùy Ngọc chuyển đến thành thị cũng không thấy gã nữa nên quên béng đi, ai biết được cái tốp chủng tộc kỳ quặc này lại đến tìm cậu lần nữa, bộ dáng rành rành là muốn ăn được thua đủ. Tùy Ngọc buông tay xuống, nhíu mày nhìn gã: “Có chuyện gì?”

Đối phương ngây ra một lúc mới hoàn hồn, ánh mắt ngốc lăng như có như không quét qua cánh môi hồng hồng hơi ướŧ áŧ của Tùy Ngọc, giọng nói không tự chủ nhỏ xuống: “Mày chính là người đã cướp hôn ước của Tiểu Tuyết với nam nhân kia?

Tiểu Tuyết? Nam nhân nào cơ?

“Không phải.”

Đối phương nóng nảy: “Sao có thể không phải?! Tao đã cho người dò la tin tức hết rồi, chúng đều nói mày quyến rũ con trai nhỏ nhà họ Hạ, từ lâu đã trở thành một cặp chân chính. . .” Gã ta nói một nửa, vẻ mặt gấp gáp: “Trên người mày có mùi của Alpha?!!”

“Con trai nhà họ Hạ là ai? Liên quan gì đến tôi?”

“Còn giả vờ cái gì? Mày dám nói mày không biết Hạ Thường An đi?” Thanh âm cao vυ"t giận dữ lạnh lùng bén nhọn vang lên, trước khi Alpha kia kịp nói gì đã lấn át chen lên: “Đó là vị hôn phu từ bé của tao, thế mà mấy năm trước anh ta đột nhiên từ hôn, khiến cho đám người giàu có lại không có mắt kia khi dễ gia đình tao! Đều là lỗi của mày!”

Hạ Tiểu Tuyết năm nào là bá chủ một phương – hiện tại trưởng thành cũng chỉ có bây nhiêu đó thủ đoạn, vẫn luôn sống bằng hình tượng cao quý lãnh diễm vương vấn hơi thở nữ thần, lúc này tức giận ngược lại mất đi vài phần đoan trang mà trở nên phàm tục xấu xí: “Nói đi, mày cần bao nhiêu tiền?!”

Tùy Ngọc liếc liếc mắt, song nhãn mang theo vẻ lạnh nhạt lia khắp một vòng xung quanh, thầm nói cái loại lời thoại rẻ tiền này bọn chúng cũng dám diễn, thảo nào bị Hạ Thường An từ hôn là phải. Tùy Ngọc mặc dù không ngờ Hạ Thường An lại là con trai của một gia tộc, nhưng việc anh từ hôn Hạ Tiểu Tuyết không hiểu sao khiến cậu rất hả hê. Cậu nhếch miệng cười, Hạ Tiểu Tuyết lại giận dữ giơ tay tát tới, có điều không đánh được Tùy Ngọc.

Alpha thô lỗ vừa rồi run run chặn tay Hạ Tiểu Tuyết lại, lấy hết can đảm nói: “Tiểu Tuyết, hay là chúng ta đi tìm Hạ Thường An đối chất đi, Tùy Ngọc có khi thật sự chẳng biết gì. . .”

“Đồ ngu, mày bị nó mê hoặc rồi sao?! Cả mày, mày, bọn mày đều sa đọa dưới chân nó rồi sao?! Vốn dĩ con dâu Hạ gia là tao chứ không phải nó, là nó đã cướp đi vị trí của tao, tao tìm nó dạy dỗ thì có gì sai?!?” Hạ Tiểu Tuyết quát to, đột nhiên cười âm trầm: “Được lắm, mày không cho tao đánh, tưởng tao hết cách sao. . .”

Cô ta quay ngoắt sang Tùy Ngọc, cười lạnh: “Mày đã nhận ra chưa?”

Tùy Ngọc nhè nhẹ hô hấp nhưng vẫn không tránh được choáng váng đầu óc, Hạ Tiểu Tuyết lần này đúng là muốn chơi lớn, khu vực xung quanh đây chắc chắn đã bị cô ta phun thuốc hết rồi, cậu loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng rêи ɾỉ ái muội gần gần xa xa, cố gắng giữ bình tĩnh che mũi lại, phát hiện cách này cũng không hiệu quả được là bao.

“Không phải mày lẳиɠ ɭơ lắm sao? Không phải mày thích bị đàn ông ôm lắm sao? Tao thành toàn cho mày, mày cứ yên tâm hưởng thụ đi nhé. . .” Hạ Tiểu Tuyết cư nhiên không bị ảnh hưởng, mà đám người bên cạnh lại lộ ra vẻ mặt đói khát, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cả cô ta và Tùy Ngọc. Tùy Ngọc không dám manh động, chậm rãi lùi ra sau, trước mắt u ám tối sầm, thiếu điều muốn ngã xuống. Cứ nghĩ đến bản thân mình sẽ bị đám người kia chạm qua, thậm chí che lấp những dấu vết Hạ Thường An để lại trên người cậu, Tùy Ngọc liền phát lạnh cả người, hội chứng bệnh cậu tự gạt mình phải quên đi lúc này giống như chưa từng được chữa. Cảm giác chán ghét sợ hãi pha trộn vào ý thức bài xích mãnh liệt khiến Tùy Ngọc tái mét, lảo đảo nghiêng ngả, môi bị cắn bật máu, ánh mắt lệ khí dày đặc như thể đã tích tụ thù hằn mấy đời.

Cậu quả thật không biết hôn ước gì đó cùng thân thế Hạ Thường An, tên này đúng là quả bom nổ chậm có thể hù chết người ta. Nghĩ đến mấy ngày qua triền miên cùng anh mà hiện tại lại bị một đám hổ vây quanh không chừa đường sống, Tùy Ngọc giận quá hóa cười, siết chặt nắm tay, hung hăng ném một đống cát bụi vào kẻ địch.

Muốn đùa cậu à? Nằm mơ!

Bụi mù tung lên trong tích tắc che mắt được đối phương, Tùy Ngọc thân thuộc từng ngõ ngách ở nơi này hơn bọn chúng, nhanh chóng tẩu thoát. Cậu một đường chạy thẳng ra xa lộ, băng băng phóng về phía trước mà không dám quay đầu lại đèn đường đã lên, bóng mờ bao phủ khắp con hẻm phía sau. Cậu biết chính bản thân mình cho rằng mình đang chạy nước rút, nhưng kỳ thật không khác người đi bộ là bao. Tùy Ngọc cũng biết với tình trạng cơ thể hiện giờ, không chỉ đám người kia mà tất cả những Alpha lảng vảng gần đây đều có thể mất trí. Cậu thậm chí đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Hạ Tiểu Tuyết văng vẳng vọng lại, nhưng cậu không đủ bao dung đi cứu cô ta, huống hồ thân là đầu sỏ nếm thử mùi vị kế hoạch chắc cũng không oan.

Chạy đến bãi rác điện tử, tùy tiện tìm một thùng hàng rỗng bò vào, Tùy Ngọc chống tay thở dốc, rốt cuộc không chịu đựng nổi khuỵu xuống. Trong mơ hồ có người gọi tên cậu, nhưng Tùy Ngọc cái gì cũng không phản ứng nổi, mờ mịt hôn mê.

Đến lúc tỉnh lại là chuyện của mấy giờ sau, mà cậu hiện tại đang quấn chặt cơ thể nóng bỏng của người phía trên, chủ động đong đưa eo giao hợp hoan ái. Hạ thân nóng bừng mở rộng tùy ý người kia làm bậy, eo nhỏ lay động uốn éo cực kỳ mê hồn. Tùy Ngọc nức nở kêu một tiếng, bị đỉnh đến mức khoái lạc sắp bay, nỗ lực trích ra một khoảng thời gian ít ỏi giãy dụa chất vấn: “Sao em lại ở đây. . A~ Bên trái, bên trái một chút, a~”

Hạ Thường An thuận theo rút mạnh côn ŧᏂịŧ ra ngoài, cường hãn mãnh liệt đâm vào sâu bên trong hướng trái, lập tức chạm phải Omega sản đạo chật hẹp nóng như dung nham, thiếu chút nữa bị lừa phát tiết. Anh dùng qυყ đầυ ác ý cọ mạnh lên đó, cơ thể dưới thân lập tức run rẩy dữ dội, tiểu Omega không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ quá lớn, da^ʍ kêu liên hồi.

“Từ lúc em ra khỏi khách sạn, anh đã bám theo em rồi.” Hạ Thường An hôn lên trán nhỏ lấm tấm mồ hôi, đưa lưỡi liếʍ nước mắt của cậu, tham lam mυ"ŧ mạnh một cái lên cánh môi rồi nhỏ giọng thì thào: “Nhưng anh không thể ra mặt, vì đó là khảo thí dành cho em.”

“Hạ gia tuy không phải thế đại gia tộc căn cơ sâu sắc vững chắc gì, nhưng đống quy củ các tiền bối đời trước định ra cũng đủ khiến người ta đau trứng. Người Hạ gia từ nhỏ đã được đính hôn với người cùng tộc, chỉ cần huyết thống không cận thì liền có thể ghép đôi, mà cô gái vừa rồi tìm em chính là một trong số những đối tượng trưởng bối nhà anh muốn ghép đôi cho anh. Bất quá đó là chuyện trước kia. . .” Anh hung hăng xỏ xuyên qua tao huyệt mềm ướt, cảm giác tiểu huynh đệ nằm trong nơi yếu ớt nhất của mỹ nhân khiến Hạ Thường An có chút cuồng dã, trực tiếp nắm hai bắp chân Tùy Ngọc ép về phía trước, hùng hục vận động: “Sau khi biết chuyện anh đòi từ hôn, bọn họ nằng nặc đòi xen vào chuyện tình cảm giữa hai chúng ta, sau đó nhóm các trưởng bối lắm chuyện kia quyết định thử em một chút, xem em rốt cuộc đến với anh là vì tình cảm chân thành hay là gia tài phía sau anh.”

“Em, mới, không, thèm!” Tùy Ngọc còn chưa nguôi giận, hiển nhiên vẫn ghim chuyện trong lúc mình đê mê bị lừa ăn đến hai lần, cắn phập vào vai Hạ Thường An đến tóe máu. Anh hơi nheo nheo mắt, nâng đùi cậu lên cắn trả, lưu lại dấu hôn đỏ thắm rực rỡ như máu giữa nền tuyết, bật cười: “Em không biết cảm giác đau sẽ làm cho Alpha hưng phấn sao? Ấy. . .không phải Alpha là loài thích ngược, nhưng được bạn đời nhiệt tình bày tỏ như vậy sẽ khiến hormone tăng vọt không kiểm soát được a. . .”

Tùy Ngọc trừng anh, đã cảm thụ qua sự không kiểm soát của Alpha!

“Nhẹ. . .A!”

Anh nâng một chân cậu lên, lật nghiêng người Omega rồi từ hướng xiên không ngừng cắm rút, tiểu huyệt ướt sũng phát ra tiếng lép nhép, xuân thủy tuôn ra ùn ùn không khống chế nổi khiến luật động càng thêm dễ dàng. Omega dâʍ ɭσạи kêu rên, người bám sát giường, eo mông quyến rũ đong đưa, cơ thể cọ xát với giường phát xót. Kẻ nào đó cứ như cái máy chạy ro ro chỉ cần bật công tắc liền không ngừng di chuyển, tần suất cùng lực đạo giống nhau đến kỳ quái, chỉ đến khi Tùy Ngọc sắp phát tiết mới dần tăng tốc, mạnh mẽ nhét côn ŧᏂịŧ vào nơi bí mật.

“. .A, chỗ đó, kỳ quái. . .” Côn ŧᏂịŧ ở tại Omega sản đạo cố gắng khai mở một khe hẹp để chui vào khiến Tùy Ngọc không biết làm sao, lại nghe Hạ Thường An cười một tiếng: “Bọn họ thế mà dám thử xem em có đủ tư cách làm bạn đời của anh hay không, lợi dụng mấy người kia lừa gạt đến ngu ngốc, còn dám giữ chặt anh không cho đến gần em. . .Khá lắm, anh nhất định sẽ trả cả vốn lẫn lời cho bọn họ.”

Hạ Thường An xấu xa cười cười, bá đạo nói: “Chỉ cần hai ta nguyện ý, ai có thể ngăn cản được đâu!”

“Nguyện ý cái đầu anh. . .A, nha____! Đau, đau quá!” Omega sản đạo rốt cuộc cũng bị xâm chiếm, Tùy Ngọc đau đến mặt mũi trắng bệch, sau đó cứng đờ cả người, thét chói tai co giật chịu đựng cỗ chất lỏng nóng rẫy không ngừng tuôn vào cơ thể mình. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra như bị tắc nghẽn nhiều năm, ào ào xông vào Omega sản đạo như thể muốn lấp đầy nó, thậm chí trào ra ngoài tiểu huyệt vì quá nhiều, khiến Tùy Ngọc ngay cả khí lực mắng người cũng không có.

Alpha sau khi hình thành cần mất ít nhất năm phút, trong năm phút huyền thoại này, Hạ Thường An không ngừng cắn liếʍ cơ thể Omega, mà cậu lại bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn cho lên cao trào hai lần, đợi đến khi kết thúc, cả người đều bị phủ bởi dịch trắng đυ.c câu nhân.

Côn ŧᏂịŧ lui ra ngoài, đại lượng dịch lỏng chảy thành dòng dính lên drap giường, tiểu huyệt không ngừng phun ra như thể đang bắn tinh, ướŧ áŧ phơi bày vẻ yếu đuối của mình.

Hạ Thường An hôn môi Tùy Ngọc, lưu manh cười khẽ: “Bà xã, em đã là người của anh rồi. . .”

Tùy Ngọc lẳng lặng nhìn anh, chậm rãi nâng người đáp lại nụ hôn kia.

Chứng bệnh của cậu, chứng Chiratophobia của cậu, chỉ biến mất trước mặt người này.

Chỉ người này mà thôi. Dù không thể coi là hoàn toàn khỏi bệnh, nhưng nhân sinh của Tùy Ngọc đã chuyển biến theo hướng khác, ở đó, có một tên Alpha chết tiệt muốn bắt vợ từ nhỏ.

“Đến tột cùng, hiện tại ai là hôn thê của anh vậy. . .Nhẹ chút. . .!” Trên eo bị siết chặt, Tùy Ngọc ngồi trong lòng ngực Hạ Thường An, mông nhỏ phun nuốt côn ŧᏂịŧ, khe khẽ rêи ɾỉ. Hạ Thường An bật cười, ngả ngớn thổi khí: “Em nói xem?”

Tùy Ngọc liếc anh, thân dưới bị đỉnh một cái, mềm nhũn bắn ra.

“Bà xã, chúng ta làm một hiệp nữa!”

“Cút! Lệnh cấm ‘ba không’ còn chưa có giải trừ đâu!”

END