Chương 44: Chiêu Hồn Lệnh [1]

Hiện đại. Huyền huyễn. Kinh dị. Muộn tao công x Nhân thê thụ.

1.

Đào sâu dưới tám thước đất, chính là lối vào lăng mộ Thủy Tĩnh vương Ô Đồng.

Tương truyền Thủy Tĩnh vương hung tàn quyết đoán, sát phạt bạo gan, lúc đương thời không khác gì Tần Thủy Hoàng Doanh Chính luôn dùng đối sách khốc liệt đối đáp ngoại bang, cho người chinh chiến không ngừng xâm lăng lãnh thổ của các nước lân cận. Năm hai mươi lăm tuổi, hắn thống nhất lục quốc, rước về tay hơn mười danh tướng sĩ, lại mất đi đại tướng quân anh dũng nhất.

Ô Đông tráng niên đã thúc giục thợ xây dựng lăng mộ cho chính mình, huy hoàng oai vệ, xa hoa tráng lệ, trở thành kẻ phung phí tài bảo thế gian nhất trong lịch sử nhân loại.

Bất quá, chuyện này mang sang một bên đi.

“Tuấn Khải?”

Trong không gian tối om màu mực, Vương Nguyên thấp thỏm gọi, đèn pin mắt sói yếu ớt trong tay soi đến người đang đứng trước vách tường cứng ngắc lạnh lẽo. Đối phương mặc áo chống thấm nước màu đen, tóc đen mắt đen, ngay cả giày và quần dài to dày cũng là màu đen, giống như muốn hòa mình vào bóng đêm luôn vậy. Hắn giật giật lỗ tai, quay đầu nhìn Vương Nguyên, đồng tử mặc sắc khẽ nhoáng lên chút đỏ tươi kỳ dị rồi trở về bình thường.

Người này đích thị là Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải men theo tường đi về phía Vương Nguyên, khốc khốc nói: “Không lối ra. Tường đặc. Bên kia, rỗng, có tiếng nước.”

“Là sông hay hồ?”

Vương Tuấn Khải lắc đầu: “Quan.”

Ý của hắn, là quan quách, quan tài, hay còn gọi là khánh huyệt.

Vương Nguyên ngây ra một chút, ánh mắt khϊếp sợ: “Ngươi muốn nói, căn phòng bên kia bức tường có khả năng là phòng chứa quan quách, mà vật bên trong có ý định bò ra? Không không, có thể là thứ gì đó rơi vào quan quách đầy nước. . .”

Quan quách chứa xác người, sao có thể ‘đầy nước’? Là máu, hoặc, là mỡ người chết. Huống hồ một cái khánh huyệt vốn là được đậy kín, vật gì lại có thể rơi vào?

Vương Nguyên run rẩy cả người: “Đi, hội họp với bọn Tống Tình rồi nói sau.”

Bọn họ tổ đội một nhóm bốn người, trừ Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải ra còn có Tống Tình cộng thêm một người mới gia nhập giới đạo mộ - Zeth Britania, cách đây hai tiếng vừa lạc nhau. Vốn là lối vào không có vấn đề, chẳng biết là ai đạp phải cơ quan, Vương Nguyên chỉ kịp túm lấy Vương Tuấn Khải ngã qua một bên, bức tường đá nặng trịch từ phía bên phải xô tới làm cho bốn người tách ra.

Vương Nguyên tìm cửa ra khắp nơi, đều chỉ thấy toàn đá là đá, một cái khe hẹp cũng không có, thầm cảm khái kỹ năng chắp ghép kiến trúc của thợ thủ công cổ đại không thể xem thường, đặc biệt là cơ quan bẫy rập huyền cơ diệu toán, không biết đã giam giữ bao nhiêu tên trộm mộ xấu số.

Là một trong số những kẻ đó, Vương Nguyên tỏ vẻ, cậu đói bụng.

Bọn họ xuống mộ từ năm tiếng trước, vất vả lắm mới tránh khỏi bọ ăn xác và thi vật chạy thẳng đến đây, đoán chừng đã tới gần trung tâm hầm mộ, nguy hiểm sẽ càng tăng cao. Việc cần thiết hiện giờ không phải là nơm nớp lo lắng suy diễn lung tung mà là bổ sung thể lực, chuẩn bị cho trận ác chiến sắp tới. Tần Thủy Hoàng lăng mộ đoán chừng không chỉ có cơ quan động – tĩnh ám hại đạo tặc mà ắt hẳn cũng phải nuôi cương thi và huyết thú, nếu không thể làm kẻ dẫn đầu đồ sát bọn chúng thì phải chắc chắn chính mình không phải vật kéo chân. Không đánh nổi thì chạy, đạo lý này có ai mà không hiểu.

Không biết bọn Tống Tình hiện giờ đang làm gì, Vương Nguyên đem thịt khô ném vào nồi nước đang sôi, thầm nghĩ cái đám người thất đức có di truyền kia tám phần mười là vơ vét minh khí văn vật, phỏng chừng đang hốt đến mụ mị người rồi, chỗ này lớn như vậy thiếu gì đồ tốt chứ. Hơn nữa từ lúc bọn họ vào đây chưa thấy qua cái xác chết nào là kẻ trộm mộ, vậy có thể lý giải bằng hai khả năng – một, bọn họ là nhóm đầu tiên tới đây, hai – lăng mộ này quá lớn.

Vương Nguyên tính toán rồi, đi hết chuyến này cậu sẽ cùng Vương Tuấn Khải nghỉ tay gác kiếm, Tống Tình và Zeth đổ đấu là vì tiền, nhưng hai người Vương gia bọn họ thì khác.

Vương gia từng đời đều có người thừa kế nghề trộm mộ, kéo dài đến thế hệ này chỉ còn lại mình cậu, đủ biết cái nghề này phạm vào luật cấm thế gian như thế nào. Mà Vương Tuấn Khải chính là đồ đệ của ba cậu, từ nhỏ đã theo cậu lang bạt khắp nơi, học đổ đấu, học phá giải cơ quan, so với cậu xuất sắc hơn gấp mấy lần. Người thông minh như hắn vốn phải ngồi trong công ty chỉ tay năm ngón, ăn mặc sang trọng ngồi xe đắt tiền chứ không phải cùng cậu chui rúc trong mấy cái mộ huyệt, chẳng biết ngày mai có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời hay không.

Có lẽ là do ánh mắt của Vương Nguyên quá nóng bỏng, Vương Tuấn Khải vẫn luôn miệt mài tìm đường ra – quay đầu nhìn cậu, ngây ngốc bước tới gần rồi ngồi bệt xuống cạnh Vương Nguyên, đem đầu chôn trong ngực cậu.

Vương Nguyên dở khóc dở cười, cũng không đẩy hắn ra: “Sao vậy? Đói bụng?”

Người đàn ông cao lớn cuộn cuộn người như cún nhỏ rúc vào Vương Nguyên, ngốc ngốc đáp: “Lạnh.”

“Trong balo ta có áo choàng của cha để lại, dù không quá ấm nhưng vẫn tốt hơn cái. . .Hửm?”

Nam nhân dụi dụi đầu hai cái, không biết làm sao đột nhiên cắn cắn cúc áo Vương Nguyên, dùng đầu lưỡi thuần thục linh hoạt cởi cúc ra ngoài, vói vào trong liếʍ liếʍ lên da thịt nóng hổi dễ chịu. Cảm giác ẩm ướt mềm nhuyễn khiến Vương Nguyên tê dại hít sâu một hơi, đẩy hắn ra: “Ngươi sao. . .”

Vương Tuấn Khải mặt than không cảm xúc lăng lăng nhìn cậu, chậm chậm đưa mặt qua: “Hôn.”

Vương Nguyên bẹp bẹp hai cái lên mặt hắn, bị hắn ôm chặt cứng, không khỏi bất đắc dĩ: “Không phải nói lạnh sao, ôm ta làm gì. . .”

“Ấm.” Tên nào đó còn thấy chưa đủ mà quấn tay quấn chân như bạch tuột kìm cậu lăn thành một cục, không ngừng cọ xát: “Mềm. Thơm. Nguyên Nguyên. Đẹp.”

“. . .Ta biết ta đẹp, ngươi đứng lên xem nào, đừng ở chỗ này. . .Ưʍ. . .Vương Tuấn Khải, đừng ở chỗ này. . .mà. . .”

“Muốn.” Vương Tuấn Khải dùng từ ngữ thô bạo thể hiện cảm giác, vùi đầu vào cổ Vương Nguyên bắt đầu cắn liếʍ.

Phía bên trong bức tường tối đen, chỉ có ánh lửa lập lòe lách tách cháy, ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ cam ấm áp không chạm đến góc tường, nhưng không khí nơi này lại chẳng hề lạnh lẽo.

“A,a. . .A! Chậm, chậm, a. . .”

Eo bị nhấc lên cao, Vương Nguyên mất điểm chống đỡ trọng lực liền ngã xuống, một bàn tay ôm cơ thể cậu lại, kéo sát về phía sau, làm cho sự kết hợp của hai người càng sâu, điểm tiếp nối dính sát không chút khe hở.

Vương Tuấn Khải bắt lấy tiểu Nguyên Nguyên bán ngạnh, ngón tay thô ráp chà xát nhẹ lêи đỉиɦ đầu mẫn cảm, vừa kìm hãm đối phương miễn cưỡng đứng thẳng vừa hôn cắn bả vai tiêm gầy, đầu lưỡi điêu luyện quyện một vòng hút chặt, lưu lại dấu hôn đỏ chói nhỏ nhỏ đáng yêu. Vương Nguyên thở dốc suy suyễn, cố gắng đè nén tiếng rên tràn ra khóe miệng, lại vì bị người trêu chọc mà hừ nhẹ vài tiếng, nước mắt sinh lý đều bị ép chảy ra.

“Ân. . .” Khẽ nhúc nhích eo, vật cứng trong cơ thể mình dường như trướng to một vòng, cậu khó có khi xấu hổ đỏ bừng mặt, cương người không dám làm ra bất kỳ hành động nào. Vương Tuấn Khải xoa xoa eo nhỏ giảm bớt căng thẳng, dù đã làm không biết bao nhiêu lần nhưng người trong lòng hắn vẫn giống như thuở ban đầu, trúc trắc ngại ngùng, lại không biết rằng hành động nửa chống cự nửa dung túng càng khiến nam nhân nổi lên tâm lý muốn chinh phục. Đặc biệt là khi cái miệng nhỏ bên dưới luôn làm trái ý muốn chủ nhân nó mà kẹp chặt dị vật đưa đẩy, ứa ra nước da^ʍ vừa nóng vừa dính, khiến bề mặt cự vật ướt nhẹp hoàn toàn, lúc kéo ra còn mang theo chỉ sơ trong suốt.

Vương Tuấn Khải ngốc trệ nhìn miệng huyệt bị đâm căng ra màu đỏ hồng, dính dấp phát ra âm thanh, thịt huyệt mềm nhũn trơn bóng xuân thủy, như một bữa tiệc ngon chào mời người ta tham dự. Thanh niên nhỏ vụn rêи ɾỉ, tấm lưng trắng nõn đầy dâu tây, cái mông yêu kiều đỉnh nhô cao, khoe ra nơi tư mật e lệ khép mở, dụ dỗ mê hồn. . .Hình ảnh này thường thường vẫn chiếm một số lượng lớn thời gian ngẩn người của hắn, luôn làm cho hắn cảm thấy chính mình có đè Vương Nguyên ra bao nhiêu lần cũng không đủ. Hô hấp Vương Tuấn Khải dần nặng xuống, cánh tay siết chặt, động tác gia tăng lực đạo, tần suất đâm rút cũng dần biến động.

“A, a,.. .không, quá nhanh, quá sâu. . .chạm tới. . .! A a. . .!”

Tiếng bành bạch của da thịt va chạm cùng với âm thanh nước dính nhóp nhép hòa lẫn vào hơi thở gấp gáp của Vương Nguyên. Cậu ân a lãng kêu, đầu ngửa ra sau, hai mắt nhắm chặt, eo mông liên tục lay động theo tiết tấu, đã muốn không bắt kịp tốc độ của Vương Tuấn Khải. Nam nhân phía sau dường như chỉ chăm chú ra vào trong cơ thể cậu, cự vật quất xuyên ba ba ba cắm vào, mãnh liệt thay đổi góc độ chọc xoáy rồi đỉnh vào điểm mẫn cảm. Vương Nguyên nhũn chân suy sụp, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè lên người Vương Tuấn Khải, mông bị đâm đến kɧoáı ©ảʍ ầng ậng, rốt cuộc xuất hiện cảm giác tê ngứa.

Qυყ đầυ không biết nhả ra chất dịch kịch độc nào, chà chà lên điểm G, Vương Nguyên đột nhiên cao giọng kêu rên, eo cong căng thẳng, co rút cúc huyệt nuốt lấy côn ŧᏂịŧ, gương mặt ửng hồng càng thêm yêu dã, hiện lên thần sắc sung sướиɠ mê hoặc.

Vương Tuấn Khải túm lấy áo khoác lông ném xuống đất, đem người đặt lên, điên cuồng đưa đẩy.

Hắn hôn lên mắt, lên mũi, lên má, lên môi thanh niên, môi lưỡi giao hòa quấn quít kịch liệt, thân thể si mê tưởng muốn đối phương, càng ra sức nghiền ép chà đạp u huyệt mê loạn, đem Vương Nguyên thao đến sướиɠ run cả người, ngón chân co quắp.

“Tuấn Khải, Tuấn Khải. . .”

“Ở đây.”

“Tuấn Khải, ôm ta, hôn ta. . .”

“Ân.”

Trong không gian mờ ảo hư thực, phía bên ngoài còn không biết bao nhiêu là cạm bẫy cơ quan, chẳng biết khi nào lại có một con quái vật đến đây cừu sát bọn họ, song phương vừa lo sợ vừa bị cảm giác phá đảo vượt bậc này kí©h thí©ɧ đến nghiện, động tác càng thêm nhiệt tình, tình ái bay cao, nhiệt độ dâng trào, cơ hồ là gần như dục tiên dục tử.

“Ưʍ. . .ưʍ. . .” Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải hút lấy nước bọt lẫn nhau, chủ động bám riết đối phương, hạ thân va đập mạnh mẽ, luật động điên cuồng chạy nước rút. Vương Nguyên nức nở càng lúc càng lớn, khóc lóc rên la, eo nhỏ vặn vẹo trái phải, mông tròn đong đưa không ngừng, mỗi lần lại thêm kịch liệt, mỗi phút lại càng cơ khát, rốt cuộc ép Vương Tuấn Khải kích động bắn ra, mà bản thân cũng chịu không được uốn cong người phát tiết.

Lửa cháy tí tách, hoa lửa bay lên không trung, lại không soi được hai thân ảnh dây dưa nơi góc tường.