Chương 45: Chiêu Hồn Lệnh [2]

2.

Một đám bọ ăn xác không có mắt mà dồn thành đống bò lại đây, thế trận hừng hực, nanh vuốt giương cao như thể muốn ăn thua đủ với hai kẻ ngoại lai xâm nhập vào lăng mộ. Bọn chúng đen bóng trơn tuột, cánh to gấp năm lần bọ bình thường, hai mắt đỏ au, cả người tan ra mùi tanh hôi, có lẽ đã ăn không ít máu thịt hư thối.

Giờ phút này, đôi mắt chúng đang nhìn lăm lăm vào hai kẻ khác chủng tộc giao hòa thành một thể, đôi mắt đen bóng phản chiếu hình ảnh rõ mồn một như ban ngày.

“A. . .ân. . .” Vương Nguyên hơi ngửa đầu, mắt ướt sũng nước, toàn thân dán lên người Vương Tuấn Khải, một chân gác trên vai hắn một chân thoát lực đặt trên đất chống đỡ cơ thể mềm nhũn, thắt lưng nhỏ nhắn vẫn không ngừng di động theo tiết tấu hài hòa của nam nhân. Vật kia liên tục ra ra vào vào giữa tiểu huyệt đỏ hỏn, đã không còn điên cuồng như lúc ban đầu nhưng vẫn đủ sức khiến Vương Nguyên buông giáo đầu hàng: “Dừng, dừng lại đi. . .”

Vương Tuấn Khải ôm siết cậu, hôn một cái rồi quả thật dừng. Hắn mặc quần áo cho cả hai, rũ mắt nhìn bọ ăn xác chồng chất thành một bức tường đen thùi kín mít, đâu đâu cũng lúc nhúc đầy những bọ là bọ, không nói tiếng nào liền cầm một cái nút nhỏ hướng đến cửa huyệt mềm mại nhét vào.

“A. . .Làm gì. . .”

“Giữ mùi.”

“. . .” Vương Nguyên hết nói nổi nhìn hắn một cái: “Ngươi cũng có thể dùng máu mà. . .Ta chỉ là nói vậy thôi, ngươi đừng có cắt tay!!”

Vương Nguyên đè lại tên tặc manh động, cố gắng nén cảm giác bủn rủn từ tứ chi, nhìn tầng tầng lớp lớp bọ ăn xác bị mùi thịt sống hấp dẫn lại đây, nhíu mày. Bọn chúng không ùn ùn tấn công lại đây, mà chỉ híp đôi mắt ti hí nhỏ xíu nhìn bọn họ, con nào con nấy căng to đen bóng, làm cho Vương Tuấn Khải nâng cằm trầm tư, sờ sờ eo Vương Nguyên: “Nuôi mập.”

“. . .Đừng làm loạn, mau tìm cách thoát khỏi đám này đi, chờ cho lửa tắt rồi thì chúng ta không phải là đối thủ của bọn nó đâu. Có lẽ phải tàn sát mở đường máu thoát thân thôi, Tuấn Khải, chuẩn bị củi lửa.”

Đây không phải lần đầu tiên Vương Nguyên đυ.ng phải bọ ăn xác, nhưng không hiểu sao lại sinh ra cảm giác lạnh lẽo khó hiểu, giống như là bọn chúng không có ác ý gì với họ, ngược lại còn mang theo mấy phần thăm dò. Vương Tuấn Khải tỏ vẻ không hề gì, bế bổng Vương Nguyên lên, phăm phăm dấn bước về phía lối bọ ăn xác bò tới. Bọn nó đến từ con đường nào, bọn họ sẽ theo đường đó ra ngoài, không cần sợ giẫm phải cơ quan mà tuyệt khí vong mạng.

Vương Nguyên kinh ngạc nhìn bọ ăn xác tự động tránh ra, bước chân Vương Tuấn Khải giẫm đến đâu chúng liền dạt ra đến đó, dường như kiêng kị thứ gì mà không dám sán lại gần. Ra đến bên ngoài rồi, cậu mới biết suy nghĩ của mình nông cạn cỡ nào, bởi vì lối đi nơi này đã biến thành ổ căn cứ di động của đám bọ ăn xác, chúng đông đúc mênh mông đến mức da đầu Vương Nguyên tê dại, càng lo lắng tên Vương Tuấn Khải không biết tự lượng sức mà hiên ngang đi đầu.

“Tại sao chúng không sợ ngươi. . .Kỳ quái, tại sao a?”

“Ta có thuốc.”

“Thuốc? Vì sao ta không biết. . .Ngươi bôi thuốc khi nào? Khoan, chúng sẽ không cắn ngươi chứ, này cẩn thận con bên trái. . .Chết tiệt, ngươi đừng có nhìn ta, mau nhìn dưới đất kìa. . .”

Nhưng mà, cái lối đám bọn ăn xác bò tới. . .Thật sự là không dám khen tặng.

Vương Nguyên nhìn cái lỗ bé bàn lòng bàn tay trước mặt, sâu sắc cảm nhận chính mình bị lừa, bị bọn côn trùng quái gở này lừa. Cậu cố xua đi suy nghĩ kỳ dị trong lòng, dùng đèn pin gõ gõ vào cái lỗ, phía trên hình như có khắc chữ, là phù chú hay mật mã giải cơ quan? Cậu nhoài người dí sát mặt cố gắng quan sát xem phía bên kia lỗ là thứ gì, không ngờ lại đối diện với một con mắt đỏ lòm.

Cách một bức tường dày không đến năm mươi centimeter. . .Có huyết thi!

“Vương Tuấn Khải, cẩn thận!”

Nói thì chậm mà xảy ra quá nhanh, Vương Nguyên bị ném lên không trung, bức tường trước mặt sụp đổ ầm ầm, huyết thi thân hình đều là máu thịt đỏ ối gào thét nhảy ra, dọa cho bọn bọ ăn xác nhao nhao kêu ri ri chói tai chạy biến.

Vương Nguyên ngây người không kịp phản ứng, thân thể đã rơi xuống, Vương Tuấn Khải dễ dàng chụp được cậu, rút ra song kiếm bén nhọn sắc lạnh, khẽ nói: “Ôm chặt.”

Vương Nguyên vội bám lên lưng hắn.

Vương Tuấn Khải một mình chịu trọng lượng của người trưởng thành, căn bản không thể nhảy cao, chỉ sử dụng kỹ thuật đấu trực diện tấn công tên huyết thi, lợi dụng địa thế và điểm yếu của đối phương mà đánh. Huyết thi được người nuôi dưỡng đâu phải hạng tôm tép, bị cứa vài đường cũng không biết đau đớn, ngửa đầu rống to, mùi hôi tanh xộc vào khoang mũi làm cho người ta hận không thể cắt phăng cái mũi đi. Vương Nguyên bị nó huân vựng đầu, vội vàng móc ra khăn tẩm nước thuốc đeo lên mặt Vương Tuấn Khải, chính mình vùi đầu vào cổ hắn:

“Con huyết thi này không giống loại chúng ta thường gặp, tốc độ di chuyển của nó rất nhanh, còn vô cùng lưu loát, lúc còn sống chắc chắn là một đại tướng quân tinh nhuệ khó gặp. Nhưng dù có tài ba đến mức nào, thì nó cũng chỉ là loài vật không có trí tuệ. Huyết thi đều có cùng một nhược điểm, chỉ cần chúng ta chọn trúng chỗ trí mạng sẽ làm cho nó giảm tốc ngay. . .”

Vương Tuấn Khải không phản ứng gì, cũng không phải là hắn không nghe, ngược lại bị hơi thở bên tai của Vương Nguyên chọc phiền, tranh thủ lúc con quái vật ngã úp sấp xuống đất, hắn liền quay lại bẹp bẹp hai cái lên môi y.

Vương Nguyên: “. . .”

Tên ngốc này. . .

Vương Nguyên thở dài: “Ngươi biết loài vật sống trong bóng tối sợ nhất là cái gì không?”

Vương Tuấn Khải không suy nghĩ liền nói: “Ánh sáng?”

Đáp trả hắn là nguồn sáng cực mạnh từ pháo lạnh, Vương Nguyên hung hăng bẻ gãy cây pháo lạnh, màu vàng chói lóa như kim đâm vào mắt huyết thi, nhất thời làm cho nó không tự chủ rống to, hai mắt nhắm chặt thống khổ quỳ sụp xuống.

Vương Tuấn Khải nâng tay đem đao cắt đầu nó, máu bắn tung tóe, hắn cũng không thèm tránh.

“Nói ngươi ngốc, ngươi cũng thật sự ngốc sao!” Vương Nguyên oán niệm lẩm bẩm, mở túi lấy quần áo cho hắn: “Một thân huyết tinh như vậy, tang thi sẽ tìm. . .”

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn về phía lối đi tối đen như mực.

“. . .Tới.” Vương Nguyên nuốt nước bọt, mẹ kiếp, vừa mới đi một tên quái thú, lại tới một tiểu tổ tông.

Lộc cộc. . .Lộc cộc. . .

Trong bóng tối dần hiện ra bóng dáng một thân người gầy teo ốm yếu, dáng đi kỳ quái, lơ đãng như du hồn, miệng há hốc, hai mắt trũng sâu gần như tiêu biến.

Trên người nó có một lớp vảy.

Vương Nguyên sững sờ phát hiện thêm, nó căn bản không phải đi, mà là ngồi trên một chiếc xe lăn tự chế, bánh xe cũ nát bằng gỗ đàn hương phát ra âm thanh khô khốc kẽo kẹt, lăn dài trên mặt đất rướm máu.

Vương Tuấn Khải không thờ ơ như lúc vừa rồi, thoáng cái đã đến gần Vương Nguyên, khí thế toàn thân lạnh như băng, tựa hồ sinh vật không mời mà tới thứ ba này so với hai loại trước còn kinh tủng hơn mấy lần.

Là một con giao yêu.

Tương truyền giao yêu là loài có huyết thống của giao nhân tàn ác nơi biển sâu và yêu thú hung hãn chốn rừng thiêng nước độc, người bọc bởi lớp vảy cứng như đá, đao thương bất nhập, đầu nhọn như cái dùi, mắt hẹp ti hí, mang tai dài, miệng rộng đầy răng nhọn kéo đến tai, vô cùng khát máu. Hơn nữa giao yêu tuy có đuôi cá nhưng lại di chuyển như rắn, trên tay không có lớp màng như cá mà là lông dày vuốt sắc, mạnh mẽ như lang hổ.

Ai biết được trong chuyến trộm mộ cuối cùng này, Song Vương bọn họ lại gặp phải nó.

Đáng sợ nhất là, loài này không có nhược điểm.

Vương Tuấn Khải vốn muốn lui về sau, mắt lia tới chỗ Vương Nguyên liền trừng to. Hắn dùng sức kéo cậu về phía mình, đồng thời tung cước đá bay cánh tay đen nhẻm đang duỗi tới, khó có khi tức giận mà vung song kiếm về phía kia, ghim kẻ đánh lén lên tường.

Một con cương thi y quan bất chỉnh giương tay quơ quào, trong miệng ư ử không rõ đang nói gì.

Trong tích tắc này, giao yêu kia vậy mà biến mất!

Vương Nguyên nín thở ngưng thần, run rẩy: “Nó, nó đâu rồi. . .”

Cậu nói chưa hết câu, đã nghe thấy trên mặt nóng ấm, chất lỏng màu đỏ tươi lăn xuống, dọa Vương Nguyên cứng đờ.

Cậu nhìn thấy cái đầu nhọn hoắt của giao yêu sát bên người Vương Tuấn Khải, hàm răng sắc bén xé rách mảng thịt trên vai hắn xuống, cánh tay đầy lông vuốt còn muốn đâm xuyên qua người hắn.

“Cút!!!!” Vương Nguyên gầm lên, đỏ mắt rút súng bắn loạn, đạn pháo không gϊếŧ nổi giao yêu, nhưng cũng làm cho nó bị văng xa vài thước. Vương Nguyên điên tiết ném ra cả một quả mìn, may thay Vương Tuấn Khải kịp ngăn lại, nếu không với dư chấn của mìn, có khi bọn họ đều bị chôn vùi cùng quái thú.

Hắn không nói gì, sắc mặt tái nhợt, vừa rồi con giao yêu kia tiếp cận lúc nào hắn cũng không biết. Hiện giờ hắn sợ nhất là nếu nó muốn ăn thịt Vương Nguyên, hắn có khả năng không bảo vệ được cậu.

Vương Tuấn Khải gần như mất trí.

Rõ ràng người bị thương là hắn, người đau đớn cũng là hắn, nhưng ngoại trừ tức giận ra hắn không cảm thấy được gì, trong đầu hắn đều là hình ảnh thiếu niên bị lôi ra ném vào một cái hố đầy giao yêu, tứ chi xé rách, máu đỏ tuôn trào, trên gương mặt thống khổ đều là nước mắt. . .

Tuấn Khải!

Vương Tuấn Khải phát cuồng.

Hắn thậm chí không nghe thấy lời Vương Nguyên nói đã lao vào chém gϊếŧ con giao yêu kia, chẳng quản tốc độ xuất quỷ nhập thần của đối phương mà nhào lên cắn xé, hắn tiếp tục bị giao yêu cào nát tay chân, trên lưng trên ngực vết thương cũ mới chồng chất, nhưng hắn không hề ngã xuống, giống như những vết thương kia như mủ độc tiêm vào đầu hắn ảo giác hắc ám, ảo giác muốn chia cắt hắn và cậu âm dương cách biệt.

Vương Tuấn Khải toàn thân đỏ thấu nhảy lên cao, đè lên khớp xương đuôi giao yêu, nắm đấm hạ xuống cái đầu đã nát bét, hai mắt đỏ ngầu: “Gϊếŧ!!!!!