Chương 46: Chiêu Hồn Lệnh [3]

3.

“Tuấn Khải, ưm, nha!!! Đau quá, đau quá. . .!”

“Vương Tuấn Khải, ngươi mau tỉnh. . .A! Đừng cắn, ta đau lắm. . .Đừng cắn. . .”

“Cầu ngươi, Vương Tuấn Khải, mau tỉnh. . .dừng lại, ta chịu không được, đau. . .”

Vương Nguyên nức nở khóc, quỳ rạp trên đất, chóp mũi ngửi được đều là mùi tanh nồng từ xác giao yêu, cộng thêm hương vị đặc thù của nam nhân quanh quẩn trong không khí.

Vương Tuấn Khải phía trên hoàn toàn phát cuồng, hai mắt đỏ ngầu, thần thái dữ tợn, hỗn loạn mà ra ra vào vào cơ thể Vương Nguyên, thuần túy là đâm chọc đơn giản.

Sau khi giao yêu chết, Vương Tuấn Khải cũng không rõ là trúng độc gì, cư nhiên không phân nổi cậu là ai đã lao đến cắn xé, khiến cho cổ Vương Nguyên rách ra rướm máu, dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn đau đến ứa nước mắt. Sau đó còn kinh khủng hơn, hắn không nói lời nào đã xé nát quần áo cậu, thô bạo tiến vào phía sau, tiền hí cũng không làm liền đẩy thẳng đến chỗ sâu nhất, cường hãn quất xuyên.

Vương Nguyên bị hắn giày vò sớm đã mệt muốn ngất xỉu, lại sợ con cương thi vẫn còn dính trên tường kia sẽ xuống được, cố gắng bảo trì tỉnh táo, cơ thể nằm trong tay mặc hắn giằng xéo, đâu đâu cũng là vết bầm xanh tím thê thảm, hạ thể càng là rối tinh rối mù.

Vương Tuấn Khải rất nhanh lại ra trong người cậu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi như dung nham lấp đầy u huyệt rồi tràn ra ngoài, sắc đỏ trong mắt hắn chẳng những không tan, mà càng đậm đặc, chẳng mấy chốc lại bừng bừng phấn chấn vào banh hai cánh mông đáng thương ra, hung hăng đâm vào.

“A a a!!!” Vương Nguyên thét chói tai, lỗ huyệt tự động co rút, côn ŧᏂịŧ to lớn cứ như vậy lặp đi lặp lại những động tác giống nhau lại không thấy chán, trực tiếp đâm cho tiểu huyệt bắn nước, mất khống chế mà co giật liên hồi. Vương Nguyên xụi lơ dưới đất, mông vểnh cao dính dấp đầy dâʍ ɖị©ɧ, tiểu huyệt căng giãn hết cỡ nuốt lấy đại côn ŧᏂịŧ khủng bố, tính khí cao cao bị người bắt lấy đè ép, hai đầṳ ѵú lần lượt bị nam nhâm gặm nhấm, vừa ngứa ngáy vừa đau đớn thống khổ, thân thể lay động kịch liệt tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra.

Cậu bị đẩy xuống đất, lưng ma sát với mặt đất sinh đau, hai cánh mông bị nắn bóp sớm đã đỏ bừng, mà u huyệt lại càng lúc càng co chặt, siết cự vật bên trong không chút khe hở. Vương Nguyên không chống lại hắn được, đơn giản liền phối hợp, nhưng tiết tấu dần biến nhanh, mà tiểu huyệt bị chà đạp nhiều lần sắp mất cảm giác, làm cho cậu vô lực khóc thét, bị thao đến mơ hồ van xin.

Tầm mắt ướt nước chạm tới con cương thi đang l*иg lộn giãy dụa, Vương Nguyên có chút sợ hãi, ôm chặt cổ Vương Tuấn Khải không ngừng cầu hắn ngừng lại. Nhưng là càng nói hắn lại càng hung ác đỉnh lộng, kéo hai chân cậu dang ra, đem cự vật xỏ xuyên vào cúc huyệt bán khai, khiến Vương Nguyên chỉ có thể đứt quãng kêu rên, đầu óc trống rỗng.

Trong đầu không có tri giác, lại vô thức xuất hiện những hình ảnh rời rạc mờ ảo. Vương Nguyên vô lực mềm nhũn, mi mắt khép lại, vô số chấm trắng nối liền thành đường nét kỳ dị, vẽ ra ảo cảnh chân thực như chính bản thân cậu từng trải qua.

[Bệ hạ, bệ hạ. . .đừng. . .! Thần không muốn!]

[Thực sự không muốn sao? Ban tướng quân, ngươi khẩu thị tâm phi, rõ ràng cơ thể có phản ứng với ta, lại tỏ ra băng thanh ngọc khiết. Tướng quân, chẳng lẽ làm chuyện này với ngươi rất mất mặt ư? Hay là, ngươi không muốn làm với ta?]

[Bệ hạ, thần thân là Thống soái tam quân Đại Đồng triều, sao có thể, sao có thể. . .]

[Thống soái tam quân là chức tước ta ban, tình nhân bên gối cũng là chức tước ta ban, ở bên cạnh ta có cái gì khổ? Tiểu Tùng, nghe lời ta, giao thân thể cho ta, ta sẽ khiến ngươi thoải mái. Ngươi xem, đều ngạnh lên rồi. . .]

[Bệ hạ, bệ hạ, a. . .Bệ hạ, cuộc sống quân doanh kham khổ màn trời chiếu đất, sớm, sớm đã khiến thần khí huyết bất thông, có phản ứng, có phản ứng là chuyện rất bình thường! Bệ hạ, không, không bằng người thả thần về tướng phủ, thần tự mình, tự mình. . .ân, đừng, đừng mà. . .]

[Thả ngươi về tướng phủ? Rồi ngươi sẽ ngủ cùng với nha hoàn sao? Ta không cho phép! Ta giữ thân hơn hai mươi năm như vậy chỉ chờ ngày ngươi thắng trận trở về, chờ ngươi nguyện ý giao hảo cùng ta! Ngươi không tuân theo? Tốt lắm, Ban tướng quân ngươi nghe đây, trẫm vi thiên tử cũng là phụ mẫu thiên hạ, nay ra chiếu chỉ, hạ lệnh Ban tướng quân phải hầu hạ trẫm thật tốt, nếu không khiến chân mệnh thiên tử ta hài lòng, thì ba ngày không được xuống giường!!]

Vương Nguyên nghe tiếng chính mình kêu lên, người mặc long bào có gương mặt quen thuộc kia hung hãn tiến vào cơ thể mình, nhất thời máu ứa ra thật nhiều, đối phương lại chẳng chút quan tâm, cứ như vậy phiên phiên đâm vào rút ra, một bộ học nghệ chẳng thông còn khiến thân thể này bị thương không nhẹ, vốn dĩ cậu muốn cự tuyệt, lời ra tiếng miệng chỉ còn tiếng rêи ɾỉ đau đớn.

Màn trướng bị giật xả xuống, trên giường lớn phủ gấm bạc trắng lóa, nam tử thân là tướng quân trấn quốc, thân thể lại trắng nõn dẻo dai, dù trên người đầy những vết sẹo to nhỏ lớn bé, vẫn không xóa được động thái liêu nhân yêu dã. Hoàng đế bệ hạ cúi đầu hôn lên lưng y, khẽ thì thào:

[Ô Đồng ta căn bản không phải minh quân, không có ngươi ta đã sớm chết dưới kiếm đao của quân loạn thần tặc tử.]

[Ngày ngươi ở biên cương, ta hận không thể thời thời khắc khắc ở cạnh thân cận với ngươi, cùng ngươi nâng chén đối ẩm, cùng ngươi xưng huynh gọi đệ, cùng ngươi gϊếŧ chết kẻ thù. Tưởng niệm quá nhiều, dần thành tâm bệnh, không chiếm được ngươi, Ô Đồng ta không thể yên lòng. . .]

[Ngươi dùng những vết thương này đổi lấy giang sơn cho ta, ta chỉ biết đem phần tình cảm bồi hết cho ngươi còn chưa thấy đủ, ta làm chuyện có lỗi với ngươi như vậy, cho dù bây giờ ngươi có khoét mắt moi tim ta, ta tuyệt không oán trách. . .]

Ô Đồng. . .

“Ô Đồng. . .”

Vương Nguyên mơ màng gọi, khoái ý trong cơ thể lại bành trướng như hoa nở mùa xuân, Vương Tuấn Khải cảm nhận được sự biến hóa của cậu, hai mắt đỏ sậm đột nhiên tán đi, hắn mù mờ ôm Vương Nguyên đứng dậy, dường như có thứ gì đó dẫn dắt mà bước ra giữa trung tâm sảnh phòng, mở ra cánh cửa dưới lòng đất.

Dưới chân hư không, hai người cùng ngã xuống đệm giường êm ái thơm mùi huân hương. Cự vật trong tiểu huyệt chấn động mà rung lên một cái, tiếp tục cọ xát ma ma nghiền nát địa phương phóng túng kia. Vương Nguyên bị xát đến điểm mẫn cảm, không khỏi nũng nịu kêu lên, đổi lại là trận tấn công dồn dập của nam nhân phía trên, đâm đến mức dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan, nhóp nhép kịch liệt, nổi lên bong bóng.

“A. . .Tuấn Khải. . .Ô Đồng. . .”

“A a. . .đủ rồi, mau ngừng lại, ta không bắn nổi nữa. . .”

“Ưʍ. . .ưʍ. . .bệ hạ, cầu người, đừng thao thần nữa mà. . .cầu người. . .”

Vương Nguyên hai tay bị hắn nắm chặt, không sức vùng vẫy, giống như con búp bê vải thê thê thảm thảm, nếu Vương Tuấn Khải thực sự có cá tính ham mê tính dục, phỏng chừng càng tận hứng mà ép cậu hôn mê.

Vương Tuấn Khải từ lâu đã không còn dáng vẻ cuồng nộ bức người, lúc này vạn phần thanh tỉnh, đáy mắt đều là hình ảnh thanh niên bị mình giày vò ra nông nỗi, mắt trái chậm rãi chảy ra một dòng máu, vội vàng lui ra khỏi người cậu, cẩn thận sợ hãi gọi: “Nguyên. . .?”

“Ngươi. . .tỉnh. . .” Vương Nguyên suy suyễn nói, trên thân thể truyền tới cảm giác đau rát khó tả, lại không cách nào nổi giận: “Ngươi là. . .Bệ hạ. . .”

Vương Tuấn Khải hơi ngây người, lúc nãy hắn quả thật vô cùng điên cuồng, phải lấp đầy người đó, chiếm lĩnh người đó, cột cậu ở bên người ngày ngày điều giáo, nhưng là sau khi Vương Nguyên kiệt quệ cầu xin, hắn giống như người bừng tỉnh sau giấc mộng, lại không phân rõ chính mình có phải Thủy Tĩnh vương Ô Đồng hay không.

Trước kia Vương Tuấn Khải từng nằm mộng qua một lần, thấy chính mình đứng trong cung điện vàng son, lại cô đơn tịch mịch, chỉ có một thiếu niên vẫn luôn nắm tay mình đi cho đến khi trưởng thành. Nhưng thiếu niên đó mệnh thiên sát cô tinh, người ở bên cạnh đều lần lượt chết đi, y liền tự giam mình trong cô độc, xông ra chiến trận đuổi gϊếŧ kẻ thù cho đến chết.

Có lẽ, kia chính là vị tướng quân trong truyền thuyết, người mà Thủy Tĩnh vương tâm niệm không nguôi đi.

Nhưng hắn tại sao lại có ký ức của Thủy Tĩnh vương? Chiếu theo lời Vương Nguyên nói, hắn căn bản là Ô Đồng, bất quá Vương Tuấn Khải lại không cảm thấy quá tin tưởng, trực giác nói cho hắn chuyện này làm sao có thể quỷ dị như vậy.

Lại có một âm thanh không ngừng nói cho hắn, ngươi chính là Ô Đồng.

Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên vào lòng, chậm rãi đưa mắt nhìn căn phòng. Bài trí xung quanh vô cùng quen thuộc, giống như hắn đã từng sống ở đây rất lâu rồi. Trên trần nhà có một viên dạ minh châu rất lớn, sáng như bóng đen, soi rõ từng ngóc ngách trong phòng.

Vương Nguyên đã kiệt sức mà ngủ, sẽ không thấy được ánh mắt ám trầm của Vương Tuấn Khải.

Căn phòng này, vậy mà bị vây khốn trong Khổn Tinh Trận.

Khổn Tinh Trận là do một đạo sư tu hành bất thành, trong lúc tức giận sinh tâm ma, luyện ra kỳ trận. Dùng máu của mười tám người trung thành nhất, hòa cùng huyết nhục của mười tám tướng sinh hung hãn nhất, đợi đến ngày tám mươi tám chòm sao cùng phát sáng, đem máu kia yểm xung quanh phòng, niệm chú, là có thể tạo trận.

Khổn Tinh Trận, trận pháp như tên, dùng để vây khốn người bị nhốt, trừ phi kẻ lập trận chết đi thì người này mới có thể thoát ra.

Căn phòng xa hoa lãng phí như vậy, chắc chắn là của vương tôn công tử trong triều đình Đại Đồng thượng cổ.

Làm ra ác trận này, là muốn nhốt ai?

Chẳng lẽ là vị tướng quân kia không chịu thần phục, Thủy Tĩnh vương liền cho người chế tạo căn phòng này giam giữ y, sau đó y không sống nổi mà tự sát, làm cho Thủy Tĩnh vương như xác không hồn lại càng lúc càng tàn bạo?

Việc này nghĩ ra rất đơn giản, nhưng quá đơn giản lại làm cho người ta nghi ngờ. Vương Tuấn Khải không phải kẻ đa nghi, chỉ là vô cùng trùng hợp, hắn đã đi xung quanh phòng mấy vòng cũng không thấy lối ra.

Không có cửa chính, không có cơ quan, chỗ này chỉ là một gian mật thất không hơn không kém, lối ra duy nhất chính là cái cửa ban nãy bọn họ rơi vào, nhưng Vương Tuấn Khải vừa phát hiện nó lại biến mất rồi.

Thay vào đó, trong phòng xuất hiện thêm mấy vị khách từ hàng ngàn năm trước.

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm những bức tượng bằng đất đột ngột chui từ dưới đất lên, sắc mặt lạnh lùng, hắn chẳng quản trên vai vết thương chảy máu đã muốn lộ ra xương trắng, rút song kiếm ra, bảo hộ bên người Vương Nguyên.