Chương 47: Chiêu Hồn Lệnh [4]

4.

Tượng đất có mười tám cái, núp trong bóng tối, dù toàn thân được làm bằng đất nung nhưng tản mác ra cỗ mùi kì dị, hiển nhiên, bên trong tượng đất là thi cốt máu thịt.

Khổn Tinh Trận mục đích không chỉ tàn ác, mà quá trình chế trận cũng vô cùng khủng bố, cứ nghĩ đến những người sống bị đem ra làm vật hiến tế, đủ khiến người ta phẫn nộ đến mức nào. Mà kẻ cưỡng chế muốn phá trận, nếu không có tư chất cao thâm cùng tài trí hơn người, chỉ có một con đường duy nhất: chết.

Vương Tuấn Khải không nắm chắc hắn có thể thoát khỏi Khổn Tinh Trận hay không, nhưng hắn phải thử bằng mọi giá, hắn không thể tưởng tượng được nếu như Vương Nguyên có mệnh hệ gì trước mặt hắn, hắn sẽ giải quyết như thế nào.

Mười tám bức tượng kia thình lình nhô lên, tròng mắt lập lòe ánh xanh, nhìn qua quỷ dị vô cùng, lại không làm ra hành động gì nguy hiểm. Bọn chúng mặc triều phục văn nhân võ tướng, đồng dạng đứng chắp tay thành hình chữ thập, lẳng lặng cúi đầu, trông cực kỳ sống động.

Vương Tuấn Khải nheo mắt.

Như thế nào hắn lại có cảm giác quen thuộc?

[Vương, không thể giữ Ban tướng quân lại bên người, đó là quốc gia đại họa, làm sao có thể-. . .]

[Vương, Ban tướng quân dù trước đây công lao lớn nhất, nhưng là công cao chấn chủ! Át cả thể diện của Vương!]

[Vương, chín vị văn thần có mặt trong đại điện hôm nay, kẻ cả thần, quỳ xuống thỉnh Vương phải nhanh chóng loại bỏ Ban tướng quân!]

[Vương, Ban Tùng là hồ ly tinh, cũng không biết dùng chiêu trò gì mê hoặc Vương. . .]

[Không chừng y chiến thắng được kẻ địch cũng là nhờ vào tài năng mị nhân, dụ dỗ thống lĩnh của đối phương, cùng tên thống lĩnh mọi rợ man di kia mây mưa vần vũ, rồi nhân cơ hội gϊếŧ chết gã!]

“Câm miệng!!!”

Vương Tuấn Khải vung kiếm lên cao, tức giận chém về phía một bức tượng đứng gần hắn nhất, đầu của bức tượng rơi xuống, từ trong khe mắt rỉ ra dòng huyết lệ đỏ tươi, tản ra mùi vị cũ mốc tanh nồng.

Mười tám bức tượng này, là mười tám kẻ trung thành nhất của Thủy Tĩnh Vương năm đó, chín quan văn, chín quan võ, đầy đủ trái phải, dù chết vẫn mang tấm lòng trung kiên quả cảm mà khó ai sánh được.

Nhưng là, ai cũng đều nhìn thấy rất rõ, Thủy Tĩnh Vương đem mười tám người bọn họ gọt thành huyết nhân, nhét vào đất, vĩnh viễn cũng không cho thấy ánh mặt trời.

Năm ấy Thủy Tĩnh Vương không lập hậu là nữ nhân, cư nhiên sủng ái Ban tướng quân, xem người nọ như sủng phi mà ngày ngày ân ái, quên cả triều chính. Ban Tùng là nam không nói, lại còn là tướng quân, cứ cho là chín vị tướng quân kia một mực bái phục năng lực đánh đâu thắng đó của y thì cũng không thể tán thành y và hoàng đế của mình trở thành một đôi.

Luật pháp, miệng lưỡi thế gian, luân thường lẽ phải, dư luận bách tính, chỉ cần một cái cũng đủ khiến Thủy Tĩnh Vương đắc tội với toàn thể dân chúng trong thiên hạ.

Thủy Tĩnh đâu nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ biết, Ban tướng quân là của hắn, ai cũng đừng hòng cướp y khỏi tay hắn.

Vì vậy, hắn thiết kế bẫy giả tạo chứng cớ là Ban tướng quân chết, mang người giấu trong căn phòng này, ai có ngờ được, Ban Tùng thế mà tự sát.

Ban Tùng chết, Ô Đồng ngay cả mắt cũng không dám chớp.

Chỉ bất quá là một chút không trông thấy ngươi, ngươi vậy mà muốn chạy.

Ta không nhắm mắt nữa, ta muốn nhìn ngươi, cho đến khi ngươi trở về.

Máu ở mắt trái của Vương Tuấn Khải càng chảy càng nhiều, men theo cằm hắn nhỏ giọt trên quần áo, tích ở sàn nhà, đọng thành vũng huyết đậm đặc.

Thủy Tĩnh Vương sau khi Ban tướng quân chết, hắn không khóc, cũng không vội vàng điều tra là ai đã nói cho Ban Tùng nghe chuyện văn thần võ quan muốn phế truất y, chỉ lặng lẽ ngồi canh ở linh cữu Ban Tùng một ngày.

Chỉ như vậy, hắn liền mù.

Vương Tuấn Khải nhắm chặt mắt, siết nắm tay, hàng ngàn hàng vạn tiếng nói quanh quẩn trong đầu óc hắn, trước mắt đỏ au, đầy ắp những âm thanh khóc cười rên la, có người nói hắn nhu nhược, có kẻ cười hắn yếu ớt, cũng có một đám tiếng nói không ngừng la hét gào rống, oán niệm hắn ác độc, thống hận hắn hung tàn, mắng hắn bạo ngược, chẳng khác nào ác quỷ lưu lạc trong nhân gian, hỗn thế ma vương sát phạt diệt vong toàn thiên hạ.

Không sai, Ô Đồng chính là lệ quỷ, lệ quỷ bò từ Diêm Vương Điện lên đòi mạng những kẻ khiến Ban Tùng rời khỏi hắn.

Hắn chán ghét bọn họ, cũng căm thù Ban Tùng, càng là phỉ nhổ bản thân, cư nhiên ngay cả người mình thương cũng không giữ nổi.

Các người nói ta ác độc?

Các người bảo ta nhẫn tâm?

Các người gọi ta là hôn quân bạo nghiệt không biết nhân quả báo ứng?

Được.

Ô Đồng này không làm hôn quân bạo nghiệt, thật sự là có lỗi với các người quá.

“Tuấn Khải. . .”

Ta là Ô Đồng. . .

“Tuấn Khải. . .”

Ta là Ô Đồng!

“Vương Tuấn Khải!! Ngươi làm gì?!!”

Vương Nguyên thét lên kinh hoảng, trơ mắt nhìn Vương Tuấn Khải tự mình giơ kiếm chém lên cánh tay, máu đỏ be bét vốn đã đông đặc, một lần nữa tung tóe văng ra như châu sa. Vương Tuấn Khải dùng đau đớn tỉnh lại, nhếch mắt nhìn Vương Nguyên làm tâm cậu lạnh lẽo rét buốt.

Trên mắt trái của hắn không biết lúc nào đã xuất hiện một ấn ký như hoa bỉ ngạn, tà cực ác cực.

“Vương Tuấn Khải, ngươi nhận ra ta sao. . .?”

Vương Tuấn Khải gật đầu, có lẽ biết được gương mặt hiện tại của mình vô cùng đáng sợ, nên quay lưng lại với Vương Nguyên, lần đầu tiên chủ động nói: “Ta không phải Ô Đồng.”

“Ta biết, ta cũng không phải Ban Tùng.” Vương Nguyên cắn môi: “Nhưng chúng ta có ký ức của họ, này nói lên chúng ta chắc chắn là hậu nhân của họ.”

“Cũng có thể là, bị phụ thân.”

(Phụ thân: phó thân, bị nhập vào để hành động)

Vương Nguyên sửng sốt: “Ý ngươi là.. .?”

“Từ lúc bước vào cổ mộ này, bọn chúng không ngừng ra tay.” Vương Tuấn Khải trầm thấp đáp: “Vây kín chúng ta trong tường, gọi bọ ăn xác đến, triệu hồi huyết thi, thả giao yêu, khıêυ khí©h tang thi, ngay cả việc dẫn chúng ta đến căn phòng này, đều là sắp đặt của bọn chúng.”

Vương Nguyên sợ ngây người, bởi vì lăng mộ nào cũng tồn tại rất nhiều cơ quan nên cậu không để ý đến, ngẫm lại cũng thật kỳ quái, kẻ xây lăng mộ bình thường sẽ không để cho những loài vật trên ở gần nhau, nếu không bọn chúng nhất định sẽ vì thức ăn mà cạnh tranh, cắn xé chiến đấu với nhau. Như vậy rõ ràng là có kẻ ở phía sau thuận nước đẩy thuyền, thậm chí là, đυ.c nước béo cò.

“Chúng ta có thứ gì để bọn chúng lợi dụng?”

“Không phải chúng ta, là Ô Đồng.”

“Không phải Ô Đồng đã chết ư. . .? Ngươi, Tuấn Khải!!”

Vương Nguyên vội vàng nhảy xuống giường đỡ lấy Vương Tuấn Khải, hắn đột nhiên ngã xuống khiến cậu sợ không nhẹ, bất quá vẫn là do trong người không được khỏe mà chậm một bước, cũng may Vương Tuấn Khải nửa đường rút kiếm ra chống xuống đất mới không té xuống.

Nhưng mà, Vương Nguyên đã trông thấy gương mặt đó của hắn.

“Ngươi ngồi yên đó.”

Vương Nguyên sốt ruột bắt ép hắn ngồi lên giường, dù sao bọn họ ở chỗ này cũng không thể ra ngay được, cậu liền đơn giản xé mành vải làm dụng cụ y tế băng bó vết thương cho Vương Tuấn Khải. Hắn lẳng lặng nghe lời, vẫn là bộ dạng lạnh lùng ít nói lại ngốc hồ hồ kia, nhưng lời nói trơn tru hơn rất nhiều, cũng vô cùng ám trầm.

“Ô Đồng quả thật đã chết, nhưng vật hắn để lại vẫn còn đó. Ngươi biết hắn vì sao còn trẻ như vậy đã vội vàng xây lăng mộ, dẫn đến hao mòn nguyên khí, phung phí tài sản quốc gia hay không?”

“Lẽ nào không phải là do cái chết của Ban Tùng. . .?” Vương Nguyên ngẩn ra: “Không sai, với tính cách của Ô Đồng, thà rằng chôn cả thế giới này theo Ban Tùng còn hơn là tự mình chết không ý nghĩa.”

“Chỉ là một phần.” Vương Tuấn Khải bị mất máu khá nhiều, mặt tái nhợt, mắt quá đen, tròng trắng nhiều hơn đồng tử khiến hắn trông phá lệ đáng sợ, cộng thêm ấn ký hắc sắc đang không ngừng lan rộng ra cả khuôn mặt kia, làm cho Vương Tuấn Khải giống hệt như trúng một lời nguyền: “Thủy Tĩnh Vương có tiếng là bạo quân tàn ác, nhưng song song đó hắn cũng là một pháp sư trên thông thiên văn dưới tường địa lý, bao gồm cả thuật vu cổ, nhϊếp phách, và chiêu hồn.”

“Hắn biết chiêu hồn? Hắn biết chiêu hồn vì sao hắn không gọi Ban Tùng trở về?!”

“Hẳn là không thể gọi.” Vương Tuấn Khải cau mày: “Ta đoán bọn văn thần võ quan kia đã làm gì đó động đến hồn phách Ban Tùng, nên hắn mới bày Khổn Tinh Trận, để sau khi tìm được hồn phách Ban Tùng liền đem cất vào đây. Ô Đồng không muốn có bất kỳ kẻ nào có thể hại Ban Tùng được nữa, cho nên mới gϊếŧ chết mười tám cận thần trung lương ái quốc bên cạnh mình, làm vật bồi táng cho Ban Tùng.”

Vương Nguyên há hốc mồm kinh ngạc.

“Chỉ là, hắn tính sai một chỗ.” Vương Tuấn Khải đứng dậy, hằm hằm sát khí nhìn vào một điểm đen trong phòng, hai mắt dần đỏ sậm.