Chương 51: Câu Cấm Đồng Học [1]

Vườn trường. Hiện đại. Ngụy thẳng công x dụ thụ. Toàn H.

1.

Lần đầu tiên đến nhà bạn học, Vương Tuấn Khải không khỏi có chút hồi hộp, hắn đứng tần ngần ngoài cửa mãi, rốt cuộc cũng chịu nhấn chuông.

Đây là một ngôi nhà nhỏ sát rìa ngoại ô, bên cạnh là cánh đồng cỏ xanh mát còn vương màu sương sớm, dải cala chạy dài đến tít cuối đường, cùng với bầu trời thiên thanh nhàn nhạt bao la rộng lớn, mở ra một thế giới không có điểm dừng.

Vương Tuấn Khải dù không thân với bạn học này lắm, nhưng đối phương lại cực kỳ quý mến hắn, bằng chứng là hết lần này đến lần khác cậu ấy rủ hắn đến nhà chơi, bất quá Vương Tuấn Khải bận đi làm thêm không có thời gian, hiện tại lại sắp vào mùa thi tuyển sinh, hắn càng là sứt đầu mẻ trán tối mặt tối mũi.

Sau đó, bạn học này nảy ra một chủ ý có thể mời hắn đến nhà làm khách, lại giúp hắn đủ tiền chu cấp cho việc học.

“Cậu đến rồi?” Thiếu niên như gió mở cửa ra, đôi mắt sáng lấp lánh lóe lóe chút hưng phấn, vẻ trẻ con chưa dứt trên gương mặt làm cho thiếu niên phá lệ đáng yêu. So với bạn cùng lớp, cậu ta nhỏ hơn một tuổi, vì vậy luôn bị xem là học đệ chứ không phải bạn đồng học.

“Ừm, hôm nay là môn toán đại số sơ cấp. . .” Vương Tuấn Khải nói chưa hết đã bị Vương Nguyên kéo vào nhà, ấn xuống ghế: “Cậu ngồi xuống trước, vừa mới tới thì nên nghỉ ngơi, từ từ học cũng được!”

Nói xong chạy vào phòng bếp pha nước.

Vương Tuấn Khải đẩy kính, như có như không liếc qua cái áo gấu trên người thiếu niên, đều đã mười sáu mười bảy tuổi mà còn mặc quần áo ngủ như vậy, không hiểu sao khiến hắn cảm thấy. . .có chút đáng yêu.

Áo gấu màu cam nhạt phủ xuống đùi, phía sau còn có cái đuôi tròn lắc lư qua lại, mỗi lần thiếu niên hoạt náo đứng đi nằm ngồi, cái đuôi nhỏ liền không an phận mà đung đưa, thu hút ánh mắt người nhìn. Vương Tuấn Khải vốn là đến làm gia sư bổ túc kiến thức cho bạn học, lại bị cái đuôi thu hút, mấy lần mất tập trung, khiến Vương Nguyên mở to mắt khó hiểu không ngừng.

“Tiểu Khải? Lớp trưởng?!” Vương Nguyên quơ quơ tay, cứ cảm thấy buổi học này lớp trưởng hơi thất thần: “Bài này có vấn đề gì sao?”

“Không có, chỗ này cậu làm sai rồi.”

“Tớ yếu phần đó lắm, cậu giảng lại một lần đi.” Vương Nguyên ngồi sát bên cạnh hắn, hai vai thu lại, ngón tay trắng nõn chỉ chỉ vào một dòng trên bảng tính, môi nhỏ màu hồng nhạt liên tục khép mở, khiến người ta không tự chủ được muốn chạm vào. Vương Tuấn Khải mím môi một cái, đẩy kính, nghiêm túc dời lực chú ý, trầm thấp giải thích.

Không biết tại sao hắn lại có suy nghĩ, nếu được ngậm phiến môi đó thì thật tuyệt.

“Hả, là như vậy sao. . .”

“Thế nào?”

Vương Nguyên gãi đầu: “Vẫn có chút mù mờ, nhất là đoạn tìm miền giá trị này, làm sao biết được điều kiện để tìm cho chính xác?”

“Chính là-. . .” Vương Tuấn Khải cúi đầu, Vương Nguyên vốn dĩ đang ngẩng đầu lên, chiều cao hai người chênh nhau mười centimeter, vừa vặn. . .môi chạm môi tê liệt một cái.

Vương Tuấn Khải bật người đứng dậy, hắn có chút hoảng hốt, không nghĩ tới lại làm cho bàn học trước mặt bị lật đổ, sách vở cùng dụng cụ học tập rơi xuống sàn.

“Ách. . .nghỉ giải lao chút vậy.”

Vương Tuấn Khải không trông thấy biểu tình trên mặt Vương Nguyên, cũng không có tâm trí để ý đến thái độ của cậu. Trên môi hắn hiện tại rần rần bốc hỏa, cảm giác mềm mại kia đánh vào xương tủy, làm cho hắn không khống chế được mà hơi run run. Hắn dùng kính che khuất bối rối, thấy Vương Nguyên lui cui dọn dẹp, cũng muốn phụ giúp một tay, nhưng mà. . .

“Cục tẩy lăn xuống gầm tủ rồi, làm sao lấy ra đây?”

Thiếu niên quỳ úp sấp dưới sàn, đầu cúi thấp nhìn nhìn vào khe hẹp nhỏ xíu, cơ thể uốn cong thành một cung độ dẻo dai, eo nhỏ khẽ động, cái mông tròn trĩnh phía dưới lập tức run rẩy theo. Cũng vì áo gấu quá ngắn, vừa cúi xuống liền trượt lên trên, làm lộ ra hai đùi trắng tuyết mê người, cùng với qυầи ɭóŧ hình gấu ôm sát vào cặp mông kia. Vương Tuấn Khải chấn động trong lòng, ánh mắt lóe lóe, ho khan một tiếng dời lực chú ý lần nữa.

Rất muốn, rất muốn. . .

“Bỏ đi, chỉ là cục tẩy thôi, cậu cầm của tôi dùng là được.” Vương Tuấn Khải cố gắng lấy lại bình tĩnh, hắn nhận ra ngón tay hắn đang run rẩy, liền siết chặt lại. Vương Nguyên nghe đến đây, hưng phấn ngồi dậy, vô cùng vui vẻ: “Vậy tớ không khách khí!”

Xem ra cậu ấy rất thích đồ của hắn.

Cậu ấy có thích hắn giống như vậy không?

Vương Tuấn Khải bị ý nghĩ này dọa sợ, không dám lơ là, suốt nửa buổi học sau lập tức tập trung lại, hoàn toàn coi Vương Nguyên là học trò mà đối đãi. Bất quá học trò không mấy là chăm chỉ, làm vài bài liền lăn đùng ra giả chết, ngắc ngoải than thở: “Quá khó, không học nữa!’

“Kiên trì một chút.”

“Tớ trời sinh là hợp với ban xã hội, toán đại số hình học gì đó quả thật rất kinh khủng, đặc biệt là đồ thị, còn có phương trình. . .”

Vương Tuấn Khải rất muốn hỏi, cậu hợp ban xã hội sao lại vào lớp chọn môn tự nhiên, nhưng là hắn nghĩ, ai cũng có lý do của mình, tò mò quá đâm ra tọc mạch.

Vì lý do Vương Nguyên yếu môn tự nhiên, Vương Tuấn Khải nghiễm nhiên trở thành gia sư cho cậu mấy ngày liền, tần suất hắn đến nhà cậu ngày càng tăng, gặp nhau cũng ngày càng nhiều.

Đồng thời, tự chủ của hắn cũng ngày càng thấp.

“Nè lớp trưởng, mấy ngày nữa là thi rồi, bây giờ không phải là nên thư giãn đầu óc sao?” Vương Nguyên chọt chọt hắn, nhướng nhướng mày: “Tớ vừa mượn được bộ phim hay lắm, còn chưa có coi, cậu cùng tớ coi đi!”

“Ừm.”

Hắn không có dị nghị gì, ngược lại cầm ly nước trên bàn lên uống che khuất căng thẳng. Thiếu niên càng lúc càng mặc ít, hôm nay chỉ mặc một cái áo sơ mi, bên dưới. . .cũng không biết có qυầи ɭóŧ hay không. Người anh em nhà Vương Tuấn Khải tỏ vẻ nó rất phiền muộn, thiếu niên khí huyết cương phương, năm hồi bảy lượt bị chủ nhân dìm xuống, có phải là rất uất ức hay không?

“Lớp trưởng đợi chút nha, tớ không nhớ là để phim ở đâu. . .” Vương Nguyên tìm tìm trên kệ, sau đó vì kệ trên cùng quá cao mà không thể không kê cái bàn nước, lại một lần nữa trình diễn tư thế quỳ úp sấp khiến người ta đỏ mắt tham lam. Vương Tuấn Khải vô thức nuốt nước bọt, ma xui quỷ khiến thế nào. . .hắn đưa tay đặt lên cái mông đó, nhè nhẹ sờ lên.

“Ưʍ. . .lớp trưởng. . .?”

Thiếu niên mê mang quay đầu nhìn hắn, Vương Tuấn Khải thoáng cái sực tỉnh, nhưng không có ý định bỏ tay xuống, ngược lại ôm cậu từ phía sau rồi không ngừng luồn tay vào quần áo, liên tục xoa nắn da thịt trơn nhẵn của thiếu niên.

Hắn hít sâu một hơi, chóp mũi đều là mùi của Vương Nguyên, bàn tay to lớn cởi cúc áo sơ mi, không nhanh không chậm mà bóp bóp đầṳ ѵú non mềm còn vương mùi sữa tắm, tay còn lại nhanh nhẹn vói vào giữa hai chân thiếu niên, âu yếm sờ soạng khắp nơi tư mật, véo nhẹ lên hai quả cầu nho nhỏ, chà xát đáy chậu căng cứng. Vật nhỏ dưới thân hoa hoa lệ lệ ngẩng đầu, màu sắc sạch sẽ đáng yêu làm người ta không cầm lòng được muốn chiếm hữu.

“A,a. . . lớp trưởng, a. . .”

Thiếu niên bị hắn sờ đến mềm nhũn, ghé vào người hắn thở dốc, thuận theo động tác của Vương Tuấn Khải mà lăn vào lòng hắn, ngửa đầu cùng hắn hôn môi.

Vương Tuấn Khải lần đầu thân cận với một người như vậy, cư nhiên không bài xích, cắn nhẹ đôi môi ngọt như kẹo của Vương Nguyên, vô sự tự thông mà tách chân cậu ra, lấy lòng sờ lên tiểu Nguyên Nguyên, giúp cậu thoải mái.

Hắn không nghĩ tiến bước tiếp theo, chỉ là được ôm người này làm cho hắn hưng phấn không nhẹ. Vương Nguyên đợi lâu cũng không thấy hắn sờ đến nơi cần sờ, liền cầm tay hắn dẫn dắt, cởi phăng qυầи ɭóŧ trên người ra, hướng ngón tay đến chỗ nào đó.

Vương Tuấn Khải giật mình, cúi đầu lăng lăng nhìn cậu.

“Dùng chỗ này đi.” Vương Nguyên mềm mềm nói, đôi mắt hạnh rõ ràng là trong sáng, lúc này lại mười phần mị hoặc, cực kỳ mê hồn: “Cậu cuối cùng cũng chịu chạm vào tôi.”

Vương Tuấn Khải hơi ngẩn người, ngón tay đυ.ng đến chỗ mềm mại kia, dính dấp một mảnh.

“Là gel trơn. Ngày nào tôi cũng tự mình làm sạch rồi, cậu không cần lo lắng.”

“Vương Nguyên, cậu. . .”

“Lớp trưởng, bây giờ buổi học mới chính thức bắt đầu.” Thiếu niên ôm cổ hắn, nâng tay điều chỉnh TV, trên màn hình lập tức hiện ra hình ảnh nam nam hoan ái, rõ mồn một như live action. Vương Nguyên liếc nhìn biểu tình cứng đờ của Vương Tuấn Khải, đắc ý muốn điều chỉnh âm lượng, không ngờ đối phương đột nhiên tắt TV, xoay người nhìn cậu: “Cậu có biết vì sao thành tích của tôi tốt hơn những người khác hay không?”

Hắn không đợi Vương Nguyên trả lời, liền đè cậu xuống sàn, bỏ đi mắt kính, dùng đôi con ngươi sắc lẹm như ưng nhìn chằm chằm thiếu niên dưới thân, khẽ khàng nói: “Là vì tôi tự mình học tập.”

Hắn nói xong, ngón tay lập tức chui vào tiểu huyệt đã được chuẩn bị, nhóp nhép nhóp nhép khai phá hậu đình hư không của thiếu niên.

“Thích không?”

“Thích. . .” Vương Nguyên cũng không giả vờ nữa, mỉm cười dụ hoặc, dâng môi lên giao triền không dứt, eo nhỏ xoay xoay, chậm rãi cong lên, hiển nhiên mấy ngón tay bên trong u huyệt khiến cậu thoải mái, thích ý nheo nheo mắt: “Không tồi.”

Cậu đưa tay đè lên đũng quần nhô cao của hắn, giải khai khóa kéo, trên mặt qυầи ɭóŧ màu đen ướt đẫm một mảng, hiển nhiên đang rất phấn chấn mà giương cao. Vương Nguyên cười khúc khích, xoa nhẹ lên đầu nấm, thổi khí bên tai hắn: “Tôi muốn nó.”

“Sẽ thỏa mãn cậu.”

Vương Tuấn Khải có chút gấp gáp, thiếu niên hóa ra không hề ngây thơ như vẻ ngoài, hắn phải nhanh chóng xâm nhập vào thế giới của cậu, xem xem cậu che giấu cái gì.