Chương 95: Nhất Cước Thành Duyên [2]

2.

Chú Dạ hậm hực chạy dọc theo hàng rào bỏ trốn, lúc chuẩn bị leo rào tẩu thoát thì giẫm phải một cánh tay người.

"Thế quái nào lại có người nằm đây!" Cậu điên tiết giẫm lên hai nhát, sau đó không thấy đối phương có động tĩnh, ngồi xổm xuống chọt chọt: "Này? Say rượu thì về nhà với mẹ mà ngủ đi! Nằm đây coi chừng kiến cắn chết đấy! Này?"

Người nằm trong bụi cây dưới hàng rào, trên người mặc quần áo mới toanh xinh đẹp. . .Là một người từng muốn "đi khách" Chú Dạ, nhưng bị cậu từ chối vì không đủ độ đẹp trai.

Tính ra thì cái mặt tên cảnh sát ban nãy có giá hơn nhiều.

Chú Dạ tung cước đá đối phương ra khỏi bụi rậm, tránh cho người nào không biết, lỡ đạp trúng còn tưởng mình gϊếŧ chết người, xoay lưng phủi tay đi. Một trận gió ập tới từ phía sau làm cho lông tóc cậu dựng đứng, lúc Chú Dạ nhận ra mình bị đối phương tấn công, cậu đã phản xạ nghiêng đầu né tránh, nhưng vẫn không thoát một cú sau gáy.

Chú Dạ xây xẩm mặt mày ngồi thụp xuống, móc dao đâm vào người đối phương. Gã kia ré lên kinh hoàng như thể không ngờ "cô gái" này lại gan lớn như vậy, hùng hổ túm tóc Chú Dạ định dúi xuống đất. Chú Dạ cười lạnh một tiếng, huých khuỷu tay vào bụng đối phương, đồng thời bổ thêm một nhát trên chân khiến gã kia không tài nào cử động được, té nhào ra phía sau.

Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc.

Giây tiếp theo, gã ném một thứ bột phấn màu đỏ vào người cậu. Chú Dạ vội né tránh, tiềm thức nguy cơ không ổn, nhanh chóng đào thoát.

"A a a!!"

Cậu chạy chưa hết khuôn viên nhà nghỉ, liền đυ.ng phải một cặp tình nhân đang "hò hẹn tình tứ". Cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hét chói tai, mà tên bạn trai cũng nude không kém giật bắn người khi nhìn thấy gương mặt đầy bụi đỏ của Chú Dạ, thứ ngoe nguẩy trong không khí cũng xìu xuống. Đúng lúc này gã đàn ông phía sau vọt tới, tên bạn trai chết bầm không biết thế nào đột nhiên nổi máu anh hùng, đem bạn gái không một mảnh vải đẩy vào lòng tên đàn ông, gào lên: "Nhanh! Đưa cô ấy đi! Tên này tôi sẽ giải quyết!"

Chú Dạ: ". . ."

Tên đàn ông: ". . ."

Bạn gái: "A. . .a a!!"

Chú Dạ thầm mắng một tiếng "đạch mẹ", lao vào giành cô gái về. Mẹ kiếp tên bạn trai này đáng để triệt sản! Chơi game cho lắm vào!

Thế nhưng tên đàn ông đã ôm chặt cô gái, biếи ŧɦái cười lớn, mang theo cô ta bỏ trốn.

Chú Dạ nhe răng, không xong! Cậu nhào tới muốn đuổi theo gã ta, lại bị tên bạn trai kiềm cặp. Chú Dạ hết nói nổi, tức giận quăng bịch tên bạn trai xuống đất, vọt vào bóng đêm.

Bịch!

"Má nó lại là thằng ất ơ không có mắt nào?!!" Chú Dạ sa sả mắng, không kịp thu hồi vẻ mặt dữ tợn, vừa ngẩng đầu lên. . .kém chút nữa không phun nước bọt: "Sao lại là anh?!"

Hàn Sương Tự đểu cáng cười, bắt cậu lại: "Sao không phải là tôi?"

. . .

Ba giờ sáng, cảnh cục.

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không phải biếи ŧɦái!!"

"Cậu ta nhất định là biếи ŧɦái!! Xem cậu ta rõ ràng là nam lại ăn mặc kiểu gì kia-. . ngao! Cảnh sát! Cậu ta đánh tôi!!"

"Mẹ nó im mồm mày lại đê! Biết cái đách gì mà nói! Đồ não heo ăn!"

Hàn Sương Tự thật vất vả gỡ Chú Dạ ra khỏi tên bạn trai ra, lần thứ n đưa cậu về chỗ ngồi: "Còn phản kháng nữa tôi khép cậu vào tội quấy rối tìиɧ ɖu͙© công cộng!"

Chú Dạ: ". . .Mệ, còn có tội này sao?"

Hàn Sương Tự: "Ở đây tôi là pháp luật."

Hàn Sương Tự không dám để Chú Dạ ngồi kế tên bạn trai nữa, tách ra thẩm vấn. Chú Dạ dùng dằng không chịu phối hợp, giương nanh múa vuốt chống đối đến cùng, Hàn Sương Tự rõ ràng biết cậu không phải biếи ŧɦái bọn họ cần bắt, lại một mực giữ cậu lại cảnh cục?

Chỉ có một lý do duy nhất.

Tư – thù – cá – nhân!!!

"Mệ!!!"

Chú Dạ lật bàn, thở phì phì thịnh nộ.

Từ lúc gặp lại Chú Dạ, Hàn Sương Tự đã gọi điện thoại cho đồng nghiệp phong toả khu vực phố đèn đỏ, tên biếи ŧɦái vừa chạy ra không bao lâu thì hắn đến, hẳn là có cơ hội bắt được gã. Liếc mắt nhìn thiếu niên lôi thôi lếch thếch ngênh ngang chiếm diện tích trong văn phòng, hắn xoa mũi một cái, mở tủ cầm quần áo đi ra ngoài.

"Cảnh sát các người định không thả người thật à? Phải đóng bao nhiêu tiền các người mới chịu cho tôi ra? Gì? Quần áo? Làm gì đấy?" Chú Dạ cảnh giác xù lông lên, quát to: "Muốn làm gì đấy-Ưm!!!"

Hàn Sương Tự một tay bịt mỏ cậu lại, một tay lôi người vào nhà tắm: "Hôi chết!"

Chú Dạ: ". . .Mệ!!!"

Hàn Sương Tự giải quyết xong thiếu niên, bên kia cũng đã có khẩu cung tên bạn trai. Tên này vừa huênh hoang tự đắc rêu rao mình lậo công lớn, vừa xoè tay đòi tiền thưởng. Cảnh sát lấy khẩu cung cho tên bạn trai là một nhân viên mới vào nghề, cố gắng giải thích mãi tên bạn trai cũng không tin mình nhầm người, chỉ cho rằng cảnh sát tìm được biếи ŧɦái rồi không muốn giao tiền thưởng cho mình.

Hàn Sương Tự tiến đến đập bàn một cái rầm, lạnh tanh nói: "Cậu nhóc kia chỗ nào giống biếи ŧɦái? Không thấy người ta khổ sở đến mức bán thân sao? Có tiền thì tuỳ tiện gán tội cho ai cũng được? Muốn bị giam không?"

Tên bạn trai rụt cổ, nhưng vẫn cố đấm ăn xôi: "Nhưng rõ ràng trên người cậu ta đều là thuốc kí©ɧ ɖụ©!!"

Hàn Sương Tự: ". . .Nói nghe một chút, bột đỏ đó là cái gì cơ?"

"Thuốc kí©ɧ ɖụ©!! Xuân dược!!" Tên bạn trai lấy lại phong độ, hổ báo ngáo đá: "Loại vừa mới nhập khẩu, chỉ cần hoà tan một chút liền một đêm bảy lần, các người không biết sao?!"

Hàn Sương Tự: ". . ."

Bây giờ hắn bắt đầu muốn thốt lên câu cửa miệng của thiếu niên kia rồi.

Mệ!

Hàn Sương Tự vọt vào nhà tắm trong phòng nghỉ của mình, điên cuồng đập cửa: "Mở cửa mở cửa! Chết người rồi gấp chết rồi!!"

Bên trong không có động tĩnh.

"Nhóc!! Mở cửa cho tôi! Mở ra nhanh không thì cậu sẽ chết đấy!!!"

Im ắng.

"Nhóc____!!"

Cửa "rầm" một phát bật ra suýt đập trúng mũi Hàn Sương Tự, Chú Dạ mặc quần áo của hắn, gọn gàng đứng đó. . . Không chút do dự tung cước đá hắn bay!

"Ồn cái gì mà ồn!! Người nhét tôi vào là anh, muốn tôi ra cũng là anh! Mệ! Đồ rộng như quỷ!"

Chú Dạ sinh long hoạt hổ chửi bới om sòm, kém chút lôi cả nhà Hàn Sương Tự ra mắng. May là ông chú xã hội đen có dạy cậu không được phạm huý người lớn tuổi, cậu mới ngậm mồm bớt khẩu nghiệp, nhưng cũng đã sạt cho Hàn Sương Tự một bài tắt bếp rồi.

Hàn Sương Tự thấy cậu không việc gì, thở phào, hắn túm Chú Dạ xoay đi xoay lại vài lần, xác nhận ngoại trừ trên người cậu có hơi thơm thơm, còn lại không bị sao mới an tâm mà gật gật đầu.

Hàn Sương Tự ngửi ngửi, thơm thế nhỉ?

"Làm cái gì đấy làm cái gì đấy____!!" Chú Dạ gào lên, hất tên cảnh sát ra: "Tự dưng đi cọ người ta!!"

"Cậu tắm sữa gì thơm vậy?" Hàn Sương Tự khó hiểu chà chà mũi, cái mùi hương này khiến hắn không nhịn được, thơm quá xá! Hắn mon men thăm dò, càng đến gần Chú Dạ càng thấy thơm, nhịn không được ấn cậu xuống: "Thơm thật. . ."

"Này này này. . .!! Nhột quá đừng có sờ!! Buông ra!!"

Chú Dạ giãy dụa muốn thoát, cứ liên tục bị Hàn Sương Tự ôm lại hít hà, giân đến không nói nên lời, đè hắn ra tẩn cho một phát.

Hai cấp dưới đang muốn tìm Hàn đội, nghe trong phòng truyền ra tiếng vât lộn ì xèo rất là sinh động. . .Yên lặng nhìn nhau. Một người cắn ngón tay: "Mình có nên nói cho đội trưởng biết là cái thuốc kí©ɧ ɖụ© đó không có ảnh hưởng tới người sử dụng, mà chỉ nhằm vào người sẽ ngửi mùi trên cơ thể người sử dụng không?"

". . .Hay là thôi đi." Người còn lại che mặt: "Tôi thấy. . .Hàn đội tự mình kiểm định rồi. . ."

Hiện trường kiểm định.

"Cho ngửi này! Cho hít này!! Đồ cảnh sát man rợ!! Cọ cái gì mà cọ! Ối!"

". . .Mang tôi vào nhà tắm!"

"Khỏi cần anh nói!!"

Chú Dạ lần đầu tiên thấy mình vĩ đại như thế, một tay xách một người đàn ông cao lớn hơn mình vào nhà tắm, bật nước xối xả, còn tốt bụng cài kín cửa, miễn cho hắn làm loạn lên sẽ gây sự chú ý của người bên ngoài. Hàn Sương Tự thở hồng hộc bám vào tường đứng dậy, nước lạnh xối thẳng lên đầu khiến hắn thanh tỉnh đôi chút, dù vẫn còn ngửi thấy mùi hương thơm thanh tân hấp dẫn nhưng hắn đã có thể nhận ra được vấn đề của bản thân.

Từ bao giờ hắn bị bỏ thuốc? Lúc đánh nhau với nhóc kia, hay là khi gặp tên bạn trai của nạn nhân?

Ngoài cửa phòng tắm, điện thoại inh ỏi kêu. Chú Dạ gãi mặt một cái, đang tìm chỗ đào tẩu thì giật bắn lên, tức tưởi trừng điện thoại. Cậu không kiếm ra được lỗ nẻ nào để chạy, bởi vì chỗ này là cảnh cục nên xung quanh an ninh cực nghiêm ngặt. Một lần nữa oán hận trừng tên nào đó trong phòng tắm, cậu cột chặt vạt áo, quyết định đánh ngất hắn rồi cướp thẻ cảnh sát, giả mạo chuồn ra.

Cùng lúc đó, Hàn Sương Tự đá cửa ra ngoài nghe điện thoại, hắn biết đội trưởng phân đội 2 đang gọi tới, vì vậy gấp gáp ra ngoài.

Nhưng hắn không biết, mùi thơm ngon lành kia đã tràn ngập căn phòng.

Hàn Sương Tự quay ngoắt về phía phát ra mùi thơm, chỉ thấy một bóng mờ ngồi trước bàn làm việc, toàn thân đều là sương mờ mờ. . .Giống như đùi gà quay!

Hàn Sương Tự nhào tới cắn lên đùi gà quay bóng mỡ thơm nức nở!

"Mệ! Mệ! Mệ!!! Đừng cắn nữa!!" Chú Dạ bất thình lình bị vật thể lạ đè úp sấp, mất đi cơ hội trở mình, vùng vẫy quát tháo: "A! Đau, đừng có cắn!!!"

Trên mặt trên cổ trên cằm trên vai đều bị Hàn Sương Tự cắn ra dấu máu, Chú Dạ vừa đau vừa hận, lại không thể đánh lại hắn, tức đến xì khói đen, dùng đầu nện mạnh lên miệng Hàn Sương Tự.

Hắn ăn đau ngừng một chút, chỉ một tích tắc này, Chú Dạ nhanh thoăn thoắt lật người, giật thẻ cảnh sát điên cuồng chạy trốn.

Chú Dạ chạy khỏi cảnh cục là mười một giờ đêm, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời, trên mặt còn nguyên dấu vết ái muội, không khỏi khiến người ta suy nghĩ sâu xa. Cậu liên tục chửi bậy trên đường về, tiền cùng tư trang trên người đều bị rơi mất trong suốt quá trình hành động nên không thể gọi taxi, chỉ có thể tìm một chỗ anhe m quen biết xin đi nhờ về ổ. Đã mấy lần cậu định ném thẻ cảnh sát của Hàn Sương Tự đi, nhưng vì còn phải nghĩ cách trả thù, cậu bèn nhét vào túi áo.

Chú Dạ rung lỗ tai, ngẩng đầu nhìn con đường đen kịt, một cảm giác xa lạ luồn vào tư duy khiến cậu bất giác cảnh tỉnh.

Pặc!

"Là mày!!" Chú Dạ túm được cánh tay đang cầm kiềm điện của ai đó, lôi gã ra ngoài ánh sáng. Đèn đường hiu hắt chiếu lên gương mặt thâm hiểm đen tối – chính là tên biếи ŧɦái đã bắt cô gái chạy mất.

Một tiếng bịch rất nhỏ vang lên phía sau gã khiến Chú Dạ nhảy về sau. Ngay lập tức đập vào mắt cậu là một vật thể đen tuyền lộc cộc lăn ra, kéo theo một vệt dài đỏ thắm.

Cô gái chết không nhắm mắt, lưỡi và môi đều bị cắt xuống.

Chú Dạ nổi điên.

"Mày. . ."

Cậu như mất khống chế phóng tới ấn đầu tên biếи ŧɦái vào tường, sức lực mạnh đến nỗi gã bị đập choáng váng, con dao trong tay vung loạn xạ, thiếu chút nữa đâm tới người Chú Dạ. Cậu né được dao của hắn, xoay người về phía con hẻm nơi cô gái bị gϊếŧ chết, sau đó. . .

Tứ chi tê rần, ngũ quan tê liệt.

Chú Dạ trơ mắt ngã xuống, nỗi phẫn hận còn chưa tan hết trên gương mặt non nớt.

Kẻ mặc âu phục vững vàng ôm được Chú Dạ, mê mẩn vuốt ve bàn tay đã đập đồng bọn của hắn tơi tả, hờ hững nhìn thi thể biến dạng dưới đất, cất kiềm điện, gọi đồng bọn đi rồi.

Biếи ŧɦái, không chỉ có một tên!