Chương 97: Nhất Cước Thành Duyên [4]

Tui quay lại với bộ này rồi đây TTvTT

------------

Đầu lưỡi lướt qua da thịt trơn nhẵn, nóng ấm dính dấp, kiên trì dồn dập liếʍ lên toàn thân tiểu Chú Dạ, chẳng mấy chốc đã khiến nó ướt sũng chất lỏng trong suốt. Nào giờ có được ai chăm sóc kiểu này đâu, thiếu niên mười tám năm làm bạn với hai chữ "cấm dục" – Chú Tiểu Dạ - hoàn toàn đơ người, phất cờ đầu hàng trong tích tắc, há hốc mồm kinh ngạc nhìn tên cảnh sát họ Hàn tùy ý phấn đấu.

"Chờ, chờ. . ." Tiểu Chú Dạ bị liếʍ tới mức cong lên, thiếu niên run rẩy, hai chân co quắp cơ hồ muốn nhũn ra, bối rối lắp bắp: "Hay, hay là. . ."

Ánh mắt sắt thép của Hàn Sương Tự quét ngang, Chú Dạ lập tức im miệng, nỗ lực đấu tranh muốn chứng tỏ mình không phải là kẻ dễ "lên". Cậu uốn éo chân, thừa cơ muốn rút tiểu tính khí ra khỏi miệng Hàn Sương Tự, nhưng chỉ mới nhúc nhích một tẹo, tên kia dường như nắm được ý đồ của cậu, không chỉ ôm eo cậu lại mà còn cắn nhẹ lên tính khí, khiến Chú Dạ không tự chủ rên khẽ.

Tiếng rêи ɾỉ bắt đầu sâu sắc hơn sau đó, Chú Dạ run rẩy căng cứng nằm trên giường, toàn thân mướt mồ hôi hồi hộp, thân dưới lõa thể bị hơi nóng từ chóp mũi người đàn ông phả vào, dần dần nhạy cảm mà kiêu kỳ, không tình nguyện hé ra chút dịch không màu dinh dính. Hàn Sương Tự nhẹ nhàng nới lỏng xử huyệt đóng chặt, kiên nhẫn cho ngón tay nhè nhẹ càn quét xung quanh, từng chút từng chút kí©h thí©ɧ cơ vòng bên trong, đồng thời không ngừng liếʍ lên tính khí, giúp Chú Dạ thả lỏng cơ thể.

"A!" Huyệt sau bị một ngón tay thình lình chen vào, tổng cộng độ rộng đã đạt đến ba ngón tay người trưởng thành, Chú Dạ liên tưởng một chút tới họng súng, giật bắn lên lùi ra: "Chúng ta, chúng ta ngừng ở đây đi, dùng tay, dùng tay. . ."

"Không được." Hàn Sương Tự nghiêm túc nhìn cậu, bắt đầu vân vê hai quả cầu hai bên tính khí. Tiểu Chú Dạ phản bội chủ đang hưng phấn giương lên, xung quanh dính một vòng nước bọt, trên đỉnh đầu bị người ta liếʍ rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ liên tục, cơ hồ hòa thành một thể với nước bọt. Chú Dạ cũng biết trạng thái của cậu hiện giờ, cắn răng đá văng Hàn Sương Tự ra, lủi xuống giường muốn tìm quần.

Hàn Sương Tự mặt trầm như nước ngoáy ngón tay, khiến cậu kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, quay đầu trừng hắn.

"Cậu lâm trận bỏ chạy? Rốt cuộc cậu có muốn làm hay không?"

Mặt hắn quá căng, biểu cảm dục cầu bất mãn rành rành trên mặt dọa người ta phẫn nộ. Chú Dạ suýt thì lên cơn đấu đá với hắn, song cậu ghét nhất là bị khıêυ khí©h, tính hiếu chiến trong người trỗi dậy, phận nam nhi không thể để người ta khinh thường!

"Làm thì làm!!" Hoàn toàn không chút lo lắng mình sẽ bị ăn sạch!

Hàn Sương Tự hưởng thụ sự chủ động của cậu, túm lấy Chú Dạ hôn ngấu nghiến. Hắn gần như muốn cắn nuốt môi cậu, mùi vị tanh nồng mê hoặc từ đầu lưỡi truyền qua cổ họng Chú Dạ. Cậu ú ớ kêu rên, ngây ngô mà thẳng thắn áp sát người hắn, do dự một chút rồi bắt đầu cọ cọ hắn, như một con thú nhỏ ngoan liệt biểu đạt ý chiến đấu, lại vô tình lộ ra đệm thịt mềm như bông.

Có lẽ đây chính là điểm hấp dẫn trí mạng của Chú Dạ - Hàn Sương Tự thầm nghĩ, lao vào bẫy quấn quít cùng con mồi.

Hắn vong tình hôn Chú Dạ, mỗi một tấc da thịt trên người cậu đều là bảo bối tâm can, hắn cắn lên cằm cậu lưu lại dấu răng mờ nhạt, không ngừng hôn hít vùng cổ yếu ớt, như mê say đắm chìm trong mùi hương trên người cậu phát ra – quả thật đúng với tên nhân chứng sai lệch từng nói, thứ thuốc này đủ khiến người ta một đêm bảy lần.

"Nn. . a. . .ah. . .Cái đó cũng, cũng liếʍ sao. . ." Chú Dạ hoang mang tột đồ, không dám cúi đầu nhìn, cảm giác tê tê dại dại ở đầṳ ѵú nhỏ bé khiến cậu run lên, đầṳ ѵú non mềm lập tức bị hút một cái thật mạnh. Cậu có thể tưởng tượng ra cái răng nanh chết toi của Hàn Sương Tự vừa cắn qua bên phải đầṳ ѵú, sau đó hắn không chút do dự mυ"ŧ chặt.

Chú Dạ xấu hổ đến độ xua tay liên tục, đẩy đẩy hắn, lại giống như dục cự hoàn nghênh chịu đựng kɧoáı ©ảʍ hắn mang tới.

"Hm. . .!" Nhận ra mình vừa mới kêu thật kỳ quái, cậu vội vàng che miệng, ánh mắt rưng rưng cay đắng nhìn Hàn Sương Tự. Cắn đau quá! Cái con sói đuôi to này!

Hàn Sương Tự giảo hoạt cười một cái, bế cậu nằm ngay ngắn lên giường, nhỏ giọng thì thầm: "Kế tiếp, tôi sẽ xâm nhập vào hệ thống gốc rễ nội bộ của cậu, tấn công tường lửa."

"Nói cái gì vậy. . .Này, này, chỗ đó không phải cần thêm một ngón tay nữa sao, anh, anh gấp quá. . .A!" Tiếng kêu ngắn ngủi kèm theo âm thanh nặng nề vang lên, sau đó cả phòng rơi vào trạng thái căng thẳng.

Hàn Sương Tự trân mắt nhìn cậu ấm nhà mình vẫn chưa đi vào bên trong, mặt đen sì. Dâʍ ɖị©ɧ nhớp nháp trong suốt từ cúc huyệt rỉ ra dính trên đầu thằng em hắn, rõ ràng qυყ đầυ đã chạm đến miệng huyệt. . .

"A ha ha ha ha ha không ngờ có một ngày anh cũng bắn trượt! Ha ha ha ha. . . .A a a!!!"

Chú Dạ không dưng hét thảm, cả người cong lên như con tôm, sắc mặt thoáng cái trắng toát.

"Mệ. . .anh, anh thế mà không báo trước. . .!" Chú Dạ tức giận rít lên, song ngay sau đó cậu không dám cử động mạnh, hít thở khe khẽ nhăn mặt: "Đau quá. . ."

"Tôi xin lỗi. . ." Mặt Hàn Sương Tự vẫn cứ là không biểu cảm, mặc dù hắn rất áy náy nhưng vừa rồi tên nhóc này dám cười nhạo hắn! Hàn Sương Tự cẩn thận thám thính, phát hiện tiểu huyệt chỉ là do bị tấn công bất ngờ nên mới co thít lại, qυყ đầυ mới vào một nửa đã kẹt, không đau mới lạ.

"Cậu thả lỏng một chút, đừng có gắng gượng trân mình. . .Thả lỏng cái miệng nhỏ phía sau của cậu ấy, không phải là tứ chi!" Hàn Sương Tự dở khóc dở cười nắm lấy hai bên cánh mông mềm mềm, nhẹ nhàng xoa xoa cốt ý muốn phân tán lực chú ý của Chú Dạ. Thiếu niên trợn mắt thở ra bong bóng như cá sắp chết, chậm rãi nghe lời hắn, chậm rãi thả lỏng cơ bắp căng cứng, rốt cuộc cảm giác được vật kia đã vào gần xong.

"A, a, a. . ." Cứ vào được một tấc thì Chú Dạ lại kêu lên một lần, vẻ mặt đau đớn dần dần biến thành kỳ quái, thậm chí cậu còn ngồi dậy xem xem quá trình cái kia đi vào. . .

Hàn Sương Tự che mắt cậu lại, dúi đầu cậu vào vai mình: "Bé ngốc!"

Chú Dạ bung móng cào hai phát!

Hàn Sương Tự chẳng quan tâm lưng bị cào tróc cả da, bế thốc cậu lên, kim đao dựng đứng đã đâm vào hoàn toàn, tiểu huyệt căng chặt rốt cuộc cũng độ lượng khoan hồng ôm ấp hắn, từng chút tiếp nhận hắn.

"Này, cảm giác thiệt dị. . .Tôi gác lên vai anh nhé, ôi, cũng may là "của" anh không lớn lắm, nếu không chắc sẽ rách. . ."

Hàn Sương Tự âm u bị chê "không lớn lắm": "Là do cậu thích nghi tốt, không phải lỗi của tôi."

Chú Dạ đến chết không sờn: "Hầy. . .tuy rằng không khó chịu mấy nhưng cũng chẳng vui vẻ gì, sao nhiều người lại thích thế nhỉ?"

Hàn Sương Tự: ". . ."

Chú Dạ: "Sao thế? Anh "ra" rồi? Không làm nữa?"

Hàn Sương Tự: ". . .Câm miệng!"

Hàn Sương Tự cảm thấy việc này còn gian nan hơn đọ trí đọ dũng với một đám người âm hiểm.

Hắn tức giận tét mông thiếu niên hai cái, chẳng cho cậu thời gian phản pháo đã tiên hạ thủ vi cường mà đẩy mạnh một cái, côn ŧᏂịŧ phẫn nộ vào sâu đến cùng, đυ.ng tới gốc, tinh nang đập vào miệng huyệt đánh chát, làm cho Chú Dạ ré lên oai oái, toàn bộ lửa giận đều bị chuyển thành lúng túng, vô thức quát lên: "Chậm thôi. . ."

"Tôi vẫn chưa làm gì đâu." Hàn Sương Tự trừng cậu, véo véo má cậu: "Đừng có khıêυ khí©h tôi, nếu không tôi sẽ không kiềm chế đâu."

"Hừ, anh lòe ai đấy? Đừng nhìn tôi như vậy mà tưởng èo uột, tôi dư sức đấu với anh năm trăm hiệp! Bẻ cho jj của anh cong luôn!"

Hàn Sương Tự: ". . ."

Không làm đứa ngốc này khóc kêu thì hắn không mang họ Hàn!

Hàn Sương Tự bị dăm ba câu khai tử tại chỗ, lao vào cắи ʍút̼, như một con cún cỡ bự không ngừng liếʍ khắp nơi. Chú Dạ bị hắn chọc nhột, bật cười ha ha, sau đó tiểu huyệt nhói lên một cái, vẻ mặt cậu lập tức căng thẳng.

Hàn Sương Tự hài lòng hôn một cái lên mặt cậu: "Yên nào."

"Ha ha, đừng lừa tôi. . ." Chú Dạ méo miệng, cố ra vẻ bình tĩnh, song cúc huyệt đột nhiên bị đỉnh một cái, mồ hôi cậu túa ra: "Mau làm đi! Dạo đầu cái gì! A!"

"Tôi đang làm đây." Hàn Sương Tự đắc ý cười, một lần nữa đỉnh vào, hắn chăm chú nhìn biểu tình ẩn nhẫn của Chú Dạ, liếʍ môi: "Tới!"

Dứt lời, hắn lui ra ngoài, động tác đột ngột khiến Chú Dạ giật bắn, côn ŧᏂịŧ ma sát với vách huyệt tạo thành cảm giác kỳ dị không thể nói rõ. Chú Dạ nén tiếng kêu chực ra khỏi miệng, kinh hoảng nhìn côn ŧᏂịŧ lớn hơn một vòng. . .

"A!"

Nó, nó vào trong!

"A!"

Sâu quá!

"Ah! Ahhhh!!!"

Chú Dạ cong người, bị thứ kia không ngừng đâm rút, cảm giác bùng nổ bên tai. Động tác của Hàn Sương Tự nhanh dần lên, ban đầu còn chăm chỉ mài lên thịt huyệt, càng về sau càng tăng tốc, hắn chỉ rút một nửa liền hung hăng đâm vào, còn giữa chặt hai chân Chú Dạ không để cậu trườn về sau. Chú Dạ ngửa mặt thở dốc, hai tay bịt kín miệng, mắt mở to khó lòng tin nổi, trong lòng không ngừng tưởng tượng đến quang cảnh kí©h thí©ɧ dưới hạ thể, thân mình bị đâm lay động dần nhanh.

"Ưm, ưm! Ha. . .!!" Cậu suýt không thở nữa rồi! Chú Dạ tự mắng mình ngốc xong liền phát hiện ánh mắt Hàn Sương Tự nhìn mình. Cậu ngây người trong phút chốc, rất muốn nhìn xem hắn đang nghĩ gì nhưng một cơn sóng dữ lại lần nữa ập tới, dìm cậu trôi nổi.

"Hàn, Hàn, Hàn Sương Tự. . .! Ah! A~~~!!" Cảm giác mới đầu khá quái lạ, Chú Dạ không cách nào miêu tả được, vật cứng rắn kia trông cũng không đáng sợ, tại sao lúc lớn lên lại hung hãn như vậy? Còn có cái đầu nấm kia, cậu đã từ sờ qua, không hề có cảm giác uy hϊếp nào, nhưng hiện tại nó rất cứng cũng rất nóng, còn phình lên thật to, không ngừng đâm đâm vào trong cậu, không ngừng cọ chỗ nào đó. . .

Chỗ đó là gì? Tại sao mỗi lần hắn chạm đến, cậu đều không thể không chế. . .?

"A~~!"

Chú Dạ phát ra tiếng kêu nghẹn ngào, hai mắt nhắm chặt, vừa rồi côn ŧᏂịŧ lại một lần nữa chạm vào chỗ kia, làm cho toàn thân cậu run lên, gần như tan ra!

Tiếp theo đó, Hàn Sương Tự dường như đã tìm được bí địa, liên tục công kích chỗ kia, một lần rút ra một lần đâm vào đều nhắm vào chỗ kia mà đến, mạnh mẽ ấn qυყ đầυ vào đó rồi nắm cánh mông cậu, cường hãn mài!

"A a a!!" Chú Dạ lần đầu tiên cảm thụ khoái ý lớn như vậy, nhất thời không khống chế hét lên, Hàn Sương Tự mắt điếc tai ngơ không chút để ý, vẫn như cũ tấn công cậu, lần này còn ác hơn, hắn lật người Chú Dạ lại, để cậu xoay lưng về phía hắn.

Chú Dạ quỳ sấp trên giường, vật kia hình như vào sâu thêm chút nữa!

"A~~~~! Nó, nó, ưm, anh. . .!" Cậu không thể nói nên lời, hai chân mềm nhũn, xương sống giống như biến thành lụa, thần kinh cậu tê liệt, kɧoáı ©ảʍ cực mạnh tập kích vào từng kẽ tóc, làm cho cậu chẳng nhận ra thứ gì nữa, chỉ tập trung vào côn ŧᏂịŧ đang nhồi trong người.

"Thích không?" Hàn Sương Tự lúc này mới nặng nề nói, âm thanh hắn rất trầm, mê mê hoặc hoặc, Chú Dạ vốn chẳng mấy tỉnh táo, nghe thấy giọng hắn lại đỏ mặt bừng bừng: "A.. . anh, nn. . .!"

"Chúng ta khăng khít nhau." Hàn Sương Tự liếʍ vành tai cậu: "Dính chặt nhau không một kẽ hở."

Hắn hôn lên bờ vai trơn bóng của Chú Dạ, hôn lên những vết sẹo mờ lồi lõm trên người cậu, khẽ vuốt ve đồi mông căng mọng, từ từ sờ lên ngực, túm lấy hai đầṳ ѵú non mịn đã bị mυ"ŧ đỏ, vân vê vò nắn.

Chú Dạ không tự chủ rêи ɾỉ, âm thanh ngọt ngào mê muội mà chính cậu cũng thấy xấu hổ. Cậu cúi đầu xuống ngực, không thể khống chế ánh mắt mình chạy đến mấy ngón tay Hàn Sương Tự, trông rõ mồn một đầṳ ѵú bị hắn vê sưng, ngực vừa đau vừa sướиɠ, cộng với tiểu huyệt bắt đầu thông thuận chảy nước, cả người rơi vào trạng thái kích động lắc lư.