Chương 98: Nhất Cước Thành Duyên [5]

5.

Án chừng là nửa đêm, âm thanh rêи ɾỉ mới từ từ giảm bớt, sau khi bình minh một lần nữa soi xuống thành phố ẩm ướt, cửa lớn của một căn biệt thự bị tông mạnh phát ra tiếng rầm rầm, thanh niên mặt mày âm trầm phi vọt vào, ném một cái bình màu đen cho người bên trong.

Lão đại hắc bang chụp được đồ, vuốt cằm hai tiếng: "Không tồi, thời gian không đầy một tuần đã hoàn thành nhiệm vụ, xem ra tôi trông cậy không sai người."

Chú Dạ điềm tĩnh nhìn tên lão đại nọ một cái, tràn đầy thù hận. Lão đại cũng biết lần này mình làm khó cậu rồi, tươi cười khả cúc nói: "Thế nào? Bậc này xuất sắc, sau này chức thủ lĩnh còn không rơi vào tay cậu sao?"

"Giờ tôi mới hiểu người lăn lộn trong giới giải trí đúng là không dễ."

"A?"

Chú Dạ lạnh lùng trừng gã: "Đánh đổi trong sạch lấy địa vị."

Lão đại ban đầu còn không hiểu cậu nói gì, sau đột nhiên ngớ ra, lão quan sát Chú Dạ một lát, nhìn thấy dấu vết hồng hồng trên cằm cậu, thoáng cái ngây người: "Cậu không phải là. . .tự lấy thân mình ra hy sinh chứ?"

Chú Dạ như bị chạm ngòi nổ, bình tĩnh nãy giờ bay biến sạch sẽ, hùng hổ nắm cổ áo gã quát lớn: "Nếu không ông nghĩ hắn sẽ bị lừa sao?! Ông tưởng lấy xxx dịch của hắn dễ lắm hả? Sao không tự mình lấy đi!!!"

Lão đại ném ánh mắt đồng cảm sâu sắc cho Chú Dạ: "Đại hiệp vất vả rồi."

Chú Dạ thiếu chút nữa bóp cổ lão ta cho chết luôn.

"Thật ra cậu có thể tìm cách khác mà. . ." Lão đại còn muốn nói gì nữa, xét thấy Chú Dạ thực sự có thể điên lên rồi hủy thi diệt tích, lão lựa chọn ngậm miệng, đưa cái bình cho trợ lý bên cạnh.

Chú Dạ nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc ông muốn làm gì?"

Lão đại liếc cậu một cái, trầm ngâm: "Ta kể cho cậu nghe một câu chuyện."

Chú Dạ đứng lên đi một nước.

Lão đại: ". . .Người trẻ tuổi thật là. . ."

Chú Dạ về nhà rồi, việc đầu tiên là nhảy vào phòng tắm cọ rửa sạch sẽ toàn bộ cơ thể. Nước nóng giúp cậu thư giãn đôi chút, cũng làm cho những dấu hôn trở nên rực rỡ trên làn da trắng trẻo khỏe mạnh. Cậu chống tay trên bồn rửa mặt, lặng lẽ nhìn chính mình trong gương, yên ắng thở dài một tiếng.

Đúng là ma chướng mà.

Sự kiện tên biếи ŧɦái cũng chưa dừng ở đó, bởi vì cách năm ngày sau khi Hàn Sương Tự tóm được một tên, tên còn lại có lẽ nhịn không được bản tính, bắt đầu thòm thèm quay về phố đèn đỏ.

"Sếp, đội số hai đã vào vị trí rồi, bọn họ phát hiện tên biếи ŧɦái lảng vảng gần ngã tư số 8, còn đang gạ gẫm một cô gái bình thường."

Hàn Sương Tự dập tắt điếu thuốc, gương mặt dưới ánh đèn mờ hiện lên vài phần lạnh lùng, song đôi mắt hắn lại phiêu bạt trên khoảng không nào đó, cấp dưới lập lại lời nói hai lần hắn cũng không chú ý.

"Sếp?"

Hàn Sương Tự lắc đầu: "Không phải tên đó đâu."

"Nhưng cấp trên nói tên biếи ŧɦái này rất. . ."

"Không phải. Cậu ấy nói, gã mà chúng ta bắt được và người chúng ta đang cần tóm là một cặp song sinh." Hàn Sương Tự đứng dậy, giũ rơi tàn thuốc trên người, cũng không biết hắn thất thần lúc nào mà áo đã bị tàn thuốc đốt thủng một lỗ. Đồng nghiệp thấy thế liền trêu: "Mau mau tìm một cô vợ đi thôi Hàn đội, anh cứ lông bông như thế này mãi không tốt lắm đâu!"

Hàn Sương Tự kín đáo liếc đối phương, bỗng chốc nhớ đến cảnh tượng kinh diễm nào đó, hắn không tự chủ xoay người đi, thế mà nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Hàn Sương Tự vụt đuổi theo.

Tên biếи ŧɦái đã bị cảnh sát bắt là em trai, tính tình điên cuồng, thần kinh còn có vấn đề nghiêm trọng, gã mắc hội chứng nghiện làʍ t̠ìиɦ, giờ cứ hễ gặp ai là muốn đè người ta xuống ăn thua đủ một phen. Tuy nhiên đó cũng là một nhược điểm của gã, bởi vì đầu óc có lỗ hổng nên rất dễ bị chế ngự, chẳng mấy chốc mà khai ra mình còn có một anh trai chuyên lừa gạt người ta về nhà.

So với gã, hiển nhiên tên anh trai mới là đối tượng cần đưa vào khoanh vùng nguy hiểm gấp bội, những người bị hai anh em bọn chúng cùng hãm hại chết đi đều được anh trai lựa chọn cẩn mật. Cảnh sát làm một phép loại trừ với những người bị hại, phát hiện bọn họ dù bất đồng giới tính, bất đồng tuổi tác nhưng lại có chung một điểm: trên thân thể đều có ít nhất một bộ phận vô cùng hoàn mỹ.

Gã anh trai cơ hồ đã góp nhặt thành hình người hoàn chỉnh, chỉ còn thiếu một thứ là tác phẩm thịt người của gã sẽ hoàn thành.

Trong đầu Hàn Sương Tự không ngừng vang lên âm thanh này, tất cả những gì hắn tra được đều trùng khớp với lời Chú Dạ nói, và nếu hắn không lầm thì bộ phận cuối cùng mà tên quái nhân kia muốn có là một đôi mắt.

Xinh đẹp như đá quý, khảm bên trong ánh dịu dàng quật cường, có chút tùy hứng, cũng tràn đầy hương vị bí ẩn.

Hàn Sương Tự tăng tốc chạy theo, người kia quẹo vào hẻm nhỏ, hắn cũng lập tức rẽ nào. Một bàn tay trắng bệch duỗi ra nắm lấy áo hắn, Hàn Sương Tự phản xạ chụp lấy bàn tay kia, lôi người ra ngoài.

"Anh đi theo làm gì?" Kia chẳng ai xa lạ mà chính là Chú Dạ, cậu chìm trong bóng đêm, gắt gao nắm cổ áo Hàn Sương Tự: "Anh thừa biết tôi đang theo dõi tên kia. . ."

"Câm miệng." Hàn Sương Tự lạnh lùng siết tay cậu, dường như rất tức giận: "Bắt biếи ŧɦái là việc của cảnh sát, từ khi nào đến lượt người bình thường như cậu xen vào?"

"Lúc đó tôi suýt chút nữa bị bọn chúng hại, giờ tôi tìm chúng tính sổ không được sao? Anh mới là kẻ xen vào việc của người khác!" Chú Dạ không chịu thua kém, gằng giọng nói: "Tôi biết cách dụ gã ra, khi ấy anh chỉ cần đứng chờ rồi còng gã lại là được."

"Nói cho tôi biết đi." Hàn Sương Tự hiển nhiên không tin lời nói suông, mày nhăn thành một con sâu róm, kiên quyết giữ chặt Chú Dạ: "Cậu không được làm việc lỗ mãng, gã đã từng bắt cậu một lần, không đảm bảo không có lần thứ hai. Hiện giờ gã đang ở gần đây, cậu mà xuất hiện thì có khác nào dâng lên miệng gã?"

"Anh không tự tin mình bảo vệ người dân không nổi hay sao?" Chú Dạ đúng lý hợp tình đáp: "Hơn nữa nếu tôi không xuất hiện, gã cũng sẽ chạy trốn thôi."

Ánh đèn đường màu cam nhạt chiếu xuống một góc gương mặt cậu, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy kiên định kia như hòa quyện vị đạo hấp dẫn, Hàn Sương Tự trầm mặc một lúc, nhấc cằm cậu lên rồi hôn xuống.

Chú Dạ không giãy dụa cũng không phản kháng, ngẩng đầu đón lấy nụ hôn của hắn. Bốn phiến môi mềm mại dây dưa cùng nhau, đầu lưỡi linh hoạt quấn quít cọ sát nhau, giữa màn đêm tấp nập người, trong góc khuất không ai ngờ tới, tiếng rêи ɾỉ đè nén ngọt ngào vang lên, trầm thấp mà say mê, làm người ta nghiện.

Chú Dạ nức nở kêu lên, phía sau không ngừng lay động, hai đồi mông trắng muốt còn chưa tan hết hồng ấn đã có thêm vài dấu vết mới. Hai chân cậu vất vả chống đỡ, đầu gối run run dựa vào tường, cậu có thể tưởng tượng được vật kia là như thế nào ra vào trong tiểu huyệt, là như thế nào làm cho cậu mất bình tĩnh.

"A, ưm!" Chú Dạ bịt kín miệng, côn ŧᏂịŧ dữ tợn đang ở phía sau xâm nhập vào tiểu huyệt, đột nhiên xuyên vào thật mạnh, đâm sâu trong tràng đạo. Thân thể cậu run lên, giữa hai đùi ướt sũng một mảng, dâʍ ɖị©ɧ chảy dọc xuống chân, thấm vào quần mắc trên đầu gối.

Hai bàn tay dày rộng của Hàn Sương Tự nâng cặp mông đàn hồi đẹp đẽ lên, hắn chậm rãi lui ra ngoài, chỉ chừa một đoạn nhỏ trong tiểu huyệt rồi một lần nữa đỉnh vào, mạnh mẽ mở rộng miệng huyệt. Âm thanh dính dấp lép nhép chậm chạp như tra tấn tinh thần, từng chút khıêυ khí©h du͙© vọиɠ Chú Dạ, động tác nghiền ngẫm mang vài phần thăm dò của Hàn Sương Tự gần như dấy lên dục hỏa trong lòng cậu, không giống tác phong bình thường của hắn chút nào.

Thế nhưng lúc qυყ đầυ nóng hổi đỉnh vào nội huyệt, một trận tê rần bỗng dưng xuất hiện, Chú Dạ liếc mắt qua phía bên kia đường, trông thấy một gã đàn ông đang bám lấy trụ đèn, nhìn chằm chằm về phía bên này.

Cứ việc cậu chắc chắn gã biếи ŧɦái kia không trông thấy cậu, nhưng hiển nhiên gã đã lờ mờ thấy gì đó, Chú Dạ nghĩ đến việc mình đang làm bị người khác nhìn thấy, thẹn quá hóa giận, rít qua kẽ răng: "Đến .a. . ."

Miệng huyệt bị ép ra chút nước, sắc đỏ hồng chìm trong bóng đêm lại phá lệ nổi bật, Hàn Sương Tự nhìn chằm chằm tiểu huyệt đang nuốt lấy côn ŧᏂịŧ, bật tai nghe truyền tin cho đồng đội.

"Anh tính, làm, làm gì, a. . .a. . ." Điểm G bị đâm liên tục hai lần khiến Chú Dạ không nhịn được kêu lên, Hàn Sương Tự truyền tin xong lập tức ngắt máy, hắn ôm chặt eo cậu, hì hục ma sát: "Bọn họ đã lấy được định vị, sắp đến tóm tên đó rồi, cậu không cần lo lắng nữa đâu."

"Gã, gã đang, đang qua đây. . ." Chú Dạ trợn mắt nhìn gã biếи ŧɦái đang bước qua đường, thân thể mẫn cảm run lên: "Dừng lại, dừng lại, gã sẽ thấy. . ."

"Gã không có cơ hội đó đâu." Hàn Sương Tự nắm chắc thời gian, kéo cậu vào sâu trong hẻm, bóng đêm bao trùm hai người, đen đến nỗi giơ tay không thấy được năm ngón. Chú Dạ hít sâu một hơi, đang định mắng gắt bảo hắn ngưng làm, thì tên biếи ŧɦái đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu.

Cơ hồ là trong tích tắc ấy, Chú Dạ cứng đờ cả người, nhưng lập tức bị sóng dữ mãnh liệt đánh úp, suýt chút nữa kêu lên thành tiếng. Hàn Sương Tự ôm cậu vào l*иg ngực, đếm đến ba.

Đoàng!

"Cảnh sát đây! Bắt lấy gã ta!!!"

Người của đội cơ động số hai và cấp dưới của Hàn Sương Tự rầm rộ phi tới, gã biếи ŧɦái không thể không chạy, lập tức tạo ra tràng hỗn loạn. Giữa lúc gay cấn đó, Chú Dạ thật muốn chạy ra xem tình hình, đồng thời thoát khỏi tư thế xấu hổ đáng quan ngại này, nhưng cậu bị Hàn Sương Tự kìm quá chặt, cũng không dám phát ra âm thanh sợ người ngoài phát hiện. Cái cảm xúc vừa sợ vừa hưng phấn này, giày vò cậu suốt cả buổi tối.

"Không sao rồi, bây giờ là việc của chúng ta." Hàn Sương Tự trầm thấp thủ thỉ, đột nhiên nắm hai cánh mông mềm mịn tách ra, hung hăng trừu sáp. Nếu nói lúc nãy hắn còn cố ý khơi lửa bên trong vách huyệt, thì bây giờ hắn không chút nhân nhượng gì, kịch liệt va chạm bên trong, đưa đẩy bên ngoài, giống hệt cái đêm đó, ăn sạch Chú Dạ.

Người người nhà nhà vẫn đi dạo bên phố, mà tại nơi không ai trông thấy, Chú Dạ run rẩy nghẹn ngào, tay che kín miệng, nước mắt vòng quanh, hạ thể lại liên tục lắc lư, thậm chí bị động tác hung mãnh cuồng loạn của người phía sau làm cho giật bắn lên, không tự chủ nhúc nhích mông muốn thoát ra.

"A. . .a. . ." Cậu rít lên khe khẽ, cúc huyệt bị thao tới mềm nhũn, đáng thương phát ra tiếng nước nhóp nhép, cũng không biết là đau khổ hay vui sướиɠ hoan nghênh. Hàn Sương Tự ra tay không chút kiêng kị, động tác thô bạo hùng hổ giống như thật sự muốn nghiền nát tiểu huyệt, mồ hôi hắn lăn lăn trên thái dương, cả người nóng bừng cật lực vật động, tốc độ càng lúc càng nhanh, tần suất càng ngày càng mau.

"A, ưm, ưm, a,. . .ư. . ."

Dưới sự tấn công mãnh liệt áp bách, Chú Dạ cuối cùng chịu không được tước vũ khí đầu hàng trước, sau đó vì bên thắng còn chưa đủ vinh quang, cậu bị mang đến khách sạn, hảo hảo đấm bóp từ đầu đến chân. . .

Cách ngày, Chú Dạ đang buồn chán ngồi trên bệ cửa sổ phòng thì trông thấy một chiếc xe màu đen chạy vào căn biệt thự.

Sau đó lão đại chết tiệt từ trong xe bước xa, nụ cười nhăn nheo trên mặt nhiều thêm vài phần lấy lòng, mà lấy lòng ai. . .Đợi người trong xe bước ra, Chú Dạ vốn đung đưa trên cao thiếu chút nữa lọt xuống đất.

Hàn Sương Tự cũng thấy được cậu, ánh mắt trầm ngâm tiết lộ không ít thứ, Chú Dạ đau cả đầu, vốn định chờ hắn đi thì truy vấn lão đại xem lão ta làm gì lôi kéo cảnh sát, không ngờ lão đại ngẩng đầu nhìn cậu, cười toác mang tai: "Tiểu Dạ! Con trai thất lạc hai mươi năm của tôi rốt cuộc cũng tìm được rồi!!"

Chú Dạ ngây như phỗng.

Cậu mất một lúc mới nghệch ra, nghe thủ hạ bảo lão đại tìm đứa con này lâu lắm rồi, nhưng vì chưa khẳng định được nên mới muốn nhờ cậu đi lấy DNA của Hàn Sương Tự về xét nghiệm, cuối cùng quả thật là cha con ruột.

DNA.

DNA?

Chú Dạ gầm lên một tiếng, nhảy bổ xuống lầu: "Cái đệch mệ!!! Muốn DNA có nhiều cách lắm mà!!!!!"

Lão đại quen bị quát rồi, cười phớ lớ: "Thì tôi cũng đâu ép cậu tự lấy thân mình ra gánh. . ."

"Mệ!!!!!!!!!!!!!"

Hàn Sương Tự ngồi một bên chậm rãi bưng ly nước uống, đá mắt với Chú Dạ, cười như không cười --- Thì ra cậu cố tình dụ tôi để lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙?

Chú Dạ không còn mặt mũi thiết sống nữa.

Hàn Sương Tự không chịu buông tha, đêm đến còn to gan lớn mật mò đến phòng Chú Dạ, chui vào chăn quấy rối: "Tôi lạ chỗ không ngủ được, cậu cho tôi ngủ chung đi."

Chú Dạ vốn khó ngủ, vừa mới mơ màng vào giấc thì bị hắn phá, tức một bụng mà lại sợ không ngủ được sáng mai lại không có sức đánh hắn, bèn xùy xùy hai tiếng đạp hắn ra, đạp không được liền mặc kệ. Hàn Sương Tự ôm lấy cậu, sung sướиɠ cười cười, nhỏ giọng thì thào: "Lần đầu tiên là gạt, nhưng làm gì gạt đến lần thứ hai, thật ra cậu cũng rất thích tôi đúng không? Tôi biết mà, cậu không cần chối đâu."

Chú Dạ lầm bầm hai tiếng, thở ra một hơi, ngủ say.

END

Z)c