Chương 28: Tiếp cận

"Sao lại là cậu?"

"Thấy em anh không vui à?"

Thiếu niên bĩu môi, gương mặt xinh xắn như búp bê phụng phịu, một đôi mắt to tròn như bishounen Nhật đảo tới. Vương Tuấn Khải cau mày ngày càng chặt, đứng chắn ngang ý tứ xem chừng không muốn cho người vào cửa.

"Anh ghét em lắm hả? Ngại em phiền đúng không?" Giọng của thiếu niên mang theo vài phần trẻ con chưa tan, vừa ngọt vừa trong dễ nghe vô cùng: "Em biết là em bám theo anh khiến anh khó chịu, nhưng anh cũng đã hứa cho em một cơ hội rồi còn gì?!"

". . ." Mặt hắn có thể dùng chữ "thịnh nộ" để hình dung.

"Ai vậy? Chuyển phát nhanh sao?" Vương Nguyên liếc thấy hắn cứ im lìm, tò mò đến gần, từ phía sau nhìn người ngoài cửa. Thiếu niên kia cũng đánh mắt ngắm cậu, địch ý tản ra ngun ngút, sau khi nhìn thấy tạp dề cậu mặc trên người thì nhảy dựng lên như mèo bị giẫm đuôi, tức tối nghiến răng:

"Người này là ai?"

Đây cũng là câu Vương Nguyên muốn hỏi Vương Tuấn Khải đây. Cậu ngờ vực giây lát, lạnh mắt trừng lại ác ý của thiếu niên. Vương Tuấn Khải thì trực tiếp hơn nhiều, không nói lời nào, vung tay đóng sập cửa, kéo Vương Nguyên vào trong.

Bao nhiêu câu chất vấn muốn tra khảo hắn đều bị cậu nuốt xuống cổ họng, nhìn sắc mặt không mấy tốt đẹp của Vương Tuấn Khải, cậu không dám nói nhiều, chỉ im lặng nhìn hắn.

"Cậu ta cũng là một trong những Karry." Hắn trầm mặc một chút, thở dài: "Trước kia cậu ta đi theo tôi."

Vương Tuấn Khải mười một tuổi sống trong tòa nhà lớn của Cửu Mệnh Miêu, một ngày nọ vô tình vớt được một đứa trẻ đang chới với trong hồ bơi. Bắt đầu từ ngày đó, đứa trẻ này không kiếm chuyện gặp hắn ba lần bảy lượt thì cũng sẽ bày trò khiến mấy lão mèo già gà bay chó sủa rồi lén lút chạy tới tìm hắn, trưởng bối trong tổ chức bận sứt đầu mẻ trán, còn sức đâu mà để ý đến đám con nít đang tuổi hiếu động này, thế là mắt nhắm mắt mở thả chúng nó chạy rông, ngay cả nhóm Eagle cũng không an phận ở trong nhà. Duy độc Vương Tuấn Khải cứ thích làm ổ mèo lười, thấy người khác tung tăng nghịch phá cũng chỉ ngáp dài một cái, duỗi người nằm ngủ, hoàn toàn là một con mèo kiêu ngạo biếng nhác chính hiệu.

Đứa trẻ ở bể bơi nhịn không được luôn lôi kéo hắn ra ngoài chơi, hắn từ chối thì nằng nặc không chịu. Trong tốp người năm đó nó là đứa nhỏ tuổi nhất, so với bất kỳ ai đều được cưng chiều hơn hết. Nhiều lần không thuyết phục cũng không cưỡng chế được Vương Tuấn Khải ra ngoài, đứa trẻ này quyết định dùng vũ lực sai sử các đàn anh bắt cóc Vương Tuấn Khải, đè hắn ra quần ẩu. Hắn đương nhiên không phải đèn cạn dầu, mèo mặc dù lười nhưng cũng là mèo có vuốt, bị người ta đánh cũng không e sợ mà nhào vào đợp cho đám anh trai máu me đầy đầu, có đứa còn phải nhập viện vì gãy ba cái răng. . .

"Không nghĩ tới sau việc này, cậu ta còn bám tôi hơn." Vương Tuấn Khải phiền não vò tóc: "Lúc ăn lúc làm việc ngay cả lúc ngủ cũng không thể không nháo. Khi ấy mọi người còn ngủ cùng nhau, cậu ta cứ ồn ào đòi nằm giữa vì sợ ma. Thế mà bốn năm sau, cậu ta lại tự mình tạo ra thật nhiều con ma."

Vương Nguyên không hiểu lắm lời hắn nói, có điều tâm trạng của hắn càng lúc càng nặng, cậu bèn đặt tay lên vai hắn, Vương Tuấn Khải thuận thế ôm cậu lại, không để cậu nhìn thấy biểu cảm phẫn nộ của hắn:

"Cậu ta gia nhập phản tổ chức, tiếp tay gã điên Eagle kết liễu hầu hết Karry, tính luôn cả tôi. Nghe nói cậu ta đồng ý làm thế bởi vì, tôi là phần thưởng. Sau khi cuộc chiến kết thúc, tôi sẽ bị tẩy não, để mặc cậu ta sai khiến."

Người Vương Nguyên run lên, cảm giác bị người khác tính kế sau lưng mình cậu đã từng trải qua, thế nhưng đem chính mình làm vật phẩm trao đổi một màn gió tanh mưa máu, thiếu niên kia phải có ham muốn độc chiếm Vương Tuấn Khải mạnh đến mức nào.

Chết tiệt, có người dám mơ ước mèo của cậu!

Vương Nguyên tâm lạnh ngắt, chần chừ hỏi hắn: "Sau đó thì sao?"

"Đương nhiên là kế hoạch thất bại, cậu ta bỏ trốn, trước đó đốt cháy kho dự trữ sinh học, đẩy Tương Dương vào đám lửa, còn cứa lên tay tôi thật nhiều nhát. . ."

"Ừm, tôi vẫn luôn để ý bàn tay này của anh." Cậu miết nhẹ những đường nét chắp vá trong lòng bàn tay, đó giờ vẫn không muốn hỏi, sợ lại đυ.ng chạm vào vết thương nào đó của hắn. Tuy là hắn kể ra có vẻ thoải mái, nhưng hẳn là gúc mắc trong lòng vẫn không có cách nào buông xuống được.

Vương Nguyên hơi hơi xót xa để mặc hắn ôm, nghe tiếng tim đập thình thịch gần bên tai. Vương Tuấn Khải như con mèo dịu ngoan dùng hai chi trước bám lên người cậu, khẽ khàng nói:

"Cho nên vệ sĩ thỏ con, cậu ngoại trừ phải bảo vệ thân chủ thật tốt còn phải kiêm luôn chức xoa dịu tổn thương tinh thần cho tôi, trước hết là cho hôn một cái. . .Ái daaaaaaa!!!"

Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên ăn bữa sáng trong không khí ngọt ngào, tựa hồ thiếu niên ban sáng chỉ là nhạc dạo đầu dễ quên. Đạo tặc mèo cảm thấy rất mĩ mãn trong cuộc sống gia đình phu phu hòa thuận thế này, dĩ nhiên là bỏ qua cánh tay bị đánh bầm dập còn phải chườm lạnh tan vết bầm.

Trụ sở Cửu Mệnh Miêu nằm giữa trung tâm Santiago hoa lệ, chiếm cứ luôn một góc cực lớn, từ xa sẽ nhìn thấy một tòa nhà lấp lánh lấp lánh, phía trên gắn đèn LED nhấp nháy, phía dưới trang trí một bức tượng mèo chói lóa vàng kim, trên bảng hiệu thập phần màu mè viết năm chữ lớn: Hiệu Cầm Đồ Miêu Gia.

Vương Nguyên xoa trán, hiệu cầm đồ? Miêu Gia? Cảm thấy thế giới quan có hơi lung lay rồi.

"Một khi mở cửa hiệu cầm đồ. . ." Vương Tuấn Khải đồng tình giải thích: "Có bị cảnh sát phát hiện đang tàng trữ vật hiếm lạ hay đồ mất tích của quý tộc cũng không bị nghi ngờ. Giả sử cảnh sát cũng nghĩ giống như tôi, thì khả năng bị phát hiện lại thấp xuống nữa."

". . ." Vi diệu. Vương Nguyên há mồm thở dốc, méo xệt. Tư duy của mèo khó có thể tiếp cận được, miễn bàn đi, vì cái gì: "Vì cái gì tên bảng hiệu lại là tiếng hoa?"

Rõ ràng đây là Châu Mĩ. . .

Vương Tuấn Khải: "Vì người sáng lập ra cửa hiệu này chỉ biết tiếng mẹ đẻ thôi."

Vương Nguyên phiền muộn: "Thế thì làm sao người nước ngoài hiểu được?"

Vương Tuấn Khải nhìn cậu một cái: "Cần gì a, nhìn thấy quầy hàng là biết rồi, lẽ nào hiệu cầm đồ lại trá hình kỹ viện?"

Vương Nguyên chớp chớp mắt, nghiêm túc nâng cằm nói với hắn: "Nếu thật sự là kỹ viện, gia sẽ mua ngươi, đừng lo."

Vương Tuấn Khải: ". . ." Ý hay.

Vương Tuấn Khải vừa nắm tay cậu dẫn vào trong, chiếc phong linh đinh đinh đang đang kêu lên, một cô gái mặc sườn xám màu tím, thắt bím hai bên từ trong màn bước ra, mặt không biến sắc, yên lặng nhìn khách, rất có quy củ cúi chào.

"Tương Dương đâu?"

"Trong tứ hợp viện." Cô gái chẳng có vẻ gì là bất ngờ, chỉ ưu nhã vén màn: "Mời."

Vương Nguyên hiếu kỳ nhìn quanh, bài trí trong cửa hiệu rất bình thường, có bốn năm kệ tủ như tủ thuốc bằng gỗ mộc đào xếp cạnh nhau, phía trên là đồ cầm cố, thoạt nhìn niên đại rất cổ xưa. Lẽ nào Cửu Mệnh Miêu chuyên trộm đồ cổ sao?

Dư quang khóe mắt liếc thấy trong góc kệ tủ cuối cùng có một chiếc hộp vuông nhỏ, Vương Nguyên ngây ngốc trong chốc lát.

"Sao vậy. . .?"

"Không, không có gì."

Vương Tuấn Khải nhìn cậu.

"À thực ra thì có. . ." Vương Nguyên sờ mũi, chỉ chỉ chiếc hộp vuông: "Anh xem ký hiệu trên bìa đi."

Vương Tuấn Khải bảo cô gái mang hộp tới, trên góc bìa trái đúng thật có một ký hiệu hình bán nguyệt màu trắng ngà, trong ký hiệu này còn ẩn mờ nhạt một đường hoa văn kỳ quặc.

"Đây là của khách hàng nào thế?"

"Hộp này đã để ở đây hai mươi năm rồi." Cô gái mờ mịt lắc đầu: "Tôi cũng không rõ ràng."

"Tôi mang đi trước, nếu chủ nhân của nó quay lại thì cứ báo với Tương Dương một tiếng."

"Vâng."

Càng đi sâu vào trong, Vương Nguyên càng kinh ngạc. Giữa thành phố tân tiến hiện đại này lại tồn tại một khu nhà tứ hợp viện của Trung Hoa cổ xưa, vừa giản đơn vừa thanh tĩnh, phía trong còn có một hồ nước nhỏ nuôi thật nhiều hải ngư lạ lẫm.

Tương Dương một tay cầm Ipad một tay chống cằm ngẩn ra. Thấy hai người tiến vào thì thở phào một cái, vào vấn đề: "Lão đại, tra được rồi."

Sau khi phát hiện ra xấp ảnh có nội dung khó lường kia, Vương Tuấn Khải liền giao cho Tương Dương xử lí. Tương Dương gõ gõ màn hình hai cái, trong không trung hiện ra một đồ án 3D lập thể của ngôi nhà phía sau nhóm người kia, thông số kỹ thuật liên tục chớp nháy.

"Ngôi nhà này được xây dựng từ thế kỷ XIX, thuộc về một gia tộc có liên quan đến chính phủ đại lục, tôi đã hack ra được chủ nhân của nó, là một người Hoa tên Vương Hạo, cũng chính là cha của người trong tấm ảnh này. Vương Hạo là thương nhân, kinh doanh rất tốt, có điều tính cách khá mạo hiểm. Một lần tham gia vào hội khảo cổ, Vương Hạo và đồng nghiệp đã tìm được một mỏ vàng, bọn họ cùng nhau giữ im lặng đợi sau khi vận chuyển hết vàng ra mới chia chác, không ngờ trong nhóm có kẻ nảy lòng tham muốn độc chiếm số vàng, gọi chính quyền tố cáo Vương Hạo tàng trữ kim tệ bất hợp pháp. Vương Hạo chết như thế nào thì tư liệu không đề cập tới, nhưng từ sau vụ án kết thúc, con trai Vương Hạo mang theo di sản của cha bỏ đi Hương Cảng làm ăn, mãi đến đầu năm 1980 mới lặng lẽ trở về, kết hôn sinh con, giấu nhẹm thân phận thật sự của cha mình."

"Người này có quan hệ gì với Vương Nguyên?"

Tương Dương gãi cằm, liếc Vương Nguyên, lại liếc Vương Tuấn Khải một cái: "Không có huyết thống gì cả."

Hai người sửng sốt, Tương Dương giải thích: "Thời kỳ đó muốn chạy trốn khỏi chính phủ là chuyện rất dễ dàng, nhưng trở về đại lục làm lại từ đầu thì phải tránh khỏi tai mắt quân đội. Con trai Vương Hạo mang nhiều tài sản như thế mà lại tiêu hết trong vòng một vài năm, khả năng cao nhất chính là, ông ta phẫu thuật sửa gương mặt."

Vương Nguyên lăng lăng hồi lâu, thì thào: "Nhưng tại sao phải là gương mặt giống như tôi?"

"Tôi đoán. . ." Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Con trai Vương Hạo và ba cậu có quen biết nhau."

HẾT CHƯƠNG 28