Chương 37

“Là chức ngự sử đó” liên tưởng đến lời vừa rồi của Nguyên Bồi, Mã Băng hiếu kỳ nói, “Chính là cái người cả ngày cáo trạng với Hoàng Thượng sao?”

Nguyên Bồi: “……”

Cách nói của ngươi là như nào thế?

Nhưng nếu suy nghĩ tinh tế suy một chút, thì có vẻ sự thật là như vậy.

Mã Băng kinh ngạc nói thêm, “ Chắc hẳn ông ta bị rất nhiều người ghét?”

Nguyên Bồi xác nhận, “Đúng là như vậy.”

Quan ngự sử giám sát đủ loại quan lại, thậm chí có thể sửa chữa lỗi sai của hoàng đế ở thời khắc mấu chốt, nói trắng ra, công việc chính của ông ta là đắc tội với người khác.

Tuy trường hợp vừa rồi không xảy ra mỗi ngày nhưng tất cả đời ngự sử nổi danh trong quá khứ, kiểu gì chẳng phải có?

Trong kinh thành có rất nhiều vương hầu hậu duệ quý tộc, họ gây những rắc rối khó gỡ, rút dây động rừng, ví dụ như ngự sử hay phủ doãn của Phủ Khai Phong mấy người quan này rất dễ dàng trở thành cái gai trong mắt của người khác. Đương nhiên những người khác chỉ muốn diệt trừ cho nhẹ nhõm, phàm là người có căn cơ thấp một chút, thường sẽ không chịu được nhiệt phải cáo lão hồi hương.

Cho nên vị trí này, người nắm giữ phần lớn xuất thân từ hào môn, đối thủ mới không dám có tư tưởng động đến.

Tuy nhiên không dám động, cũng không ý nghĩa bọn họ sẽ không làm gì hết.

Gϊếŧ không được, hại không được, thì có lẽ mắng sẽ được đi?

Còn từng có người nhịn không được đánh cả ngự sử!

Nguyên Bồi không khỏi rùng mình khi nhớ lại cảnh các văn thần phỉ nhổ và vạch trần bí mật của nhau, nhưng tuyệt nhiên tất cả bọn họ đều không nhắc đến một từ thô tục nào cả.

Đúng là văn nhân** gϊếŧ người không cần đao a, chỉ cần dùng miệng nói qua nói lại là được.

**Văn nhân là cách gọi những người biết làm thơ, viết văn, gắn bó với chữ nghĩa văn chương.

——————————

Đã lâu không thấy nhi tử đi cùng với một cô nương, Tạ Hiển nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Mã Băng vài lần nói, “Vị cô nương kia……Đôi mắt của con bị làm sao vậy?”

Thật ra đôi mắt của Tạ Ngọc đã gần như khỏi hẳn, chỉ là bên trong khóe mắt còn một chút vết tơ máu, nếu không nhìn sát vào mắt rồi cẩn thận phân biệt, căn bản nhìn không ra bệnh.

Nhưng cha mẹ chính là những sự tồn tại thần kỳ như vậy, dù chỉ một chút nhỏ cũng có thể phát hiện ra sự khác lạ hài tử đầu tiên.

Tạ Ngọc tuỳ tiện nói nói: “Con không cẩn thận bị thương, không có việc gì đâu ạ.”

Anh ta không nghĩ Tạ Hiển lại tiếp tục truy hỏi, tay cầm chuôi kiếm nhìn về phía trên lầu,

“Phụ thân,người lúc nãy là ai vậy?”