Chương 36

“Ngươi!” Đối phương tức giận lùi về phía sau.

Mã Băng ha ha cười ra tiếng.

Cô cười, thế nhưng lại khiến cho “Lấy sắc thờ người” quay đầu lại, quả nhiên là một mỹ nam tử.

Tuy đã nhìn đã đến tuổi trung niên, nhưng phong thái phi dương, tư thái anh dũng như vậy. Cô thấy, đừng nói hai ba mươi năm, ngay cả khi là một ông già cũng thật đẹp a~

Mỹ nam tử trung niên kia trước tiên nhìn cô mỉm cười gật đầu, sau đó hai mắt nhìn về phía trước, thế nhưng nháy mắt cao hứng lên, hướng dưới lầu vung mạnh tay.

Mã Băng theo tầm mắt của ông ta vừa thấy, Tạ Ngọc đen mặt.

Vị ngự sử đại nhân** kia rất tự tin về vẻ đẹp của mình, nhanh chóng đi xuống lầu, nhìn Tạ Ngọc vui vẻ nói: “Nếu đã hồi kinh, tại sao con lại không trở về nhà?”

******Ngự sử đài là một cơ quan điển hình, chuyên làm công việc giám sát ở triều đình, can gián nhà vua, đàn hặc các quan lại nhằm giữ gìn kỷ cương phép nước.

Mã Băng nhìn đi nhìn lại hai gương mặt này rất nhiều lần, nhưng kinh ngạc phát hiện hai khuôn mặt này rất giống nhau.

Đối phương chú ý tới ánh mắt của cô, liền hỏi Tạ Ngọc, “Vị cô nương này……”

Người này tuy quần áo đơn giản, nhưng đôi mắt sáng ngời, phóng khoáng, khiến cho người khác rất thích.

Lời còn chưa dứt, Tạ Ngọc hướng về phía Nguyên Bồi khoát tay, trực tiếp đuổi đi người, “Các ngươi dẫn người về Phủ Khai Phong trước đi.”

Nguyên Bồi hành lễ với Tạ Hiển, sau đó đưa Mã Băng đi.

Đi được một đoạn đường rất dài, Mã Băng nhịn không được quay đầu lại xem, “Vị kia đại nhân là?”

Nguyên Bồi nói: “Thanh võ hầu* Tạ Hiển, phò mã của trưởng công chúa, là phụ thân của đại nhân chúng ta.”

****Vũ Hầu (chữ Hán: 武侯) hoặc Võ Hầu, còn có Hán tự khác (宇侯) là thụy hiệu của một số vị quân chủ và tướng lĩnh quan lại.

Là trạng nguyên có dung mạo đẹp lừng lẫy, nổi danh từ các kì khoa cử năm xưa đến tận bây giờ, bị Ninh Đức trưởng công chúa liếc mắt một cái nhìn trúng, vui mừng kéo đi làm phò mã.

“Hả?” Mã Băng kinh ngạc.

Trước đây cô đã suy đoán Tạ Ngọc là người xuất thân từ hào môn thế gia, nhưng thật sự không nghĩ tới sự thật so với tưởng tượng của cô càng kỳ quái hơn.

Loại cậu ấm như này từ khi cất tiếng khóc chào đời đã định rằng cả đời vinh hoa phú quý, anh ta không đi ăn nhậu chơi bời thì thôi, tại sao một hai phải đảm nhiệm chức vụ ở Phủ Khai Phong?

So với cô, Nguyên Bồi càng kinh ngạc hơn nói, “Ngươi tới Khai Phong Phủ đã một ngày, tại sao lại không biết điều này?”

Mã Băng tỉnh bơ trả lời, “Tại sao ta phải biết?”

Nguyên Bồi: “Ơ……”

Hắn ta thực sự không biết phản bác như nào bây giờ.