Chương 35

Mã Băng phụt cười ra tiếng, “Thực tế có người muốn ăn, có người muốn chơi, có người lại muốn đánh các cược, đây cũng không phải điều kì lạ gì? Mỗi người mỗi sở thích khác nhau.”

Thật sự là như thế này sao?

Tạ Ngọc cũng cảm thấy nên chấp nhất sự thật rằng bản thân mình có chút nhàm chán, lắc đầu, dứt khoát bỏ ra.

Cho nên, sự thật chính là: Lão lục muốn chứng minh sự dũng cảm mình cho nên nửa đêm đến nghĩa trang ma, sau đó bị hại.

Tại sao vậy?

Tại sao đối phương lại muốn gϊếŧ hắn?

Lão lục không có tiền tiết kiệm, ăn mặc cũng rất đơn giản,

trong tay áo mấy chục đồng tiền cũng không có, đương nhiên không phải vì tài.

Vì tình? Hay vì thù?

Mấy cái lí do này đều phải kiểm chứng thật kĩ càng.

Sau khi sai người đến hiện trường kiểm tra kĩ càng một lần nữa, Tạ Ngọc lại đưa đám người Phù Giang đến Phủ Khai Phong để hỏi chuyện.

Chúng lưu manh thường ngày đối với nha môn tránh còn không kịp, hiện giờ cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ phải ủ rũ cụp đuôi mà đi.

“Mã cô nương,” Tạ Ngọc xoay người lại, “Đi thôi.”

“Ta cũng phải đi?!” Mã Băng kinh ngạc nói.

Tạ Ngọc nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy.”

Thấy vẻ mặt chán nản của Mã Băng, Nguyên Bồi liền cười nói: “ Mã cô nương nhớ lại đi, hôm qua ta đã nói gì với cô nương, sớm biết hôm nay, ngươi trực tiếp cùng chúng ta trở về Phủ Khai Phong không phải xong rồi?”

Mã Băng hướng hắn hừ một tiếng.

Nha môn*** của Phủ Khai Phong giống với số đông nha môn ở các nơi khác, tọa lạc ở trung tâm phía nam của thành, ớ phía Bắc cách một cái phố chính là hoàng thành.

***Vào thời xưa, nha môn (牙门) là tên gọi của nơi quan lại làm việc. Trong tiếng Trung, "nha"(牙) có nghĩa là răng, "môn" (门) có thể hiểu là cửa.

Có nha môn sẽ có người, có người thì phải ăn cơm, cho nên rất nhiều đại tửu lâu xa hoa cũng hội tụ nơi đây, quý nhân qua lại ở đây rất nhiều.

Trên cả quãng đường Mã Băng vừa đi vừa quan sát xung quanh, trên con đường đó có một toà tửu lâu, lại thấy một bàn đang cãi nhau ở sát cửa sổ.

Nhưng nghe thấy có một người trong đó chỉ vào mũi người đối diện, căm giận mắng: “Tạ Hiển, ngươi chớ nên đắc ý, lấy sắc thờ người có thể sống tốt được mấy ngày?”

Người đàn ông ở đối diện mặc ngự sử bào, nghe vậy thế nhưng cũng không xấu hổ buồn bực, ngược lại giơ tay sờ sờ mặt của chính mình, nghiêm trang nói: “Thôi, ít nhất là hai mươi,ba mươi năm nữa đi.”