Chương 4

Ở triều đại trước đây, thuốc phiện rất thịnh hành, vô số quan to hiển quý tôn sủng và hút thuốc phiện cả ngày, đến nỗi không thể kiềm chế hành vi phóng đãng, khó coi của bản thân, rồi cuối cùng quốc gia bị diệt vong.

Vì vậy, triều đại này đã coi đó là một bài học kinh nghiệm, đã nhiều lần nghiêm cấm thuốc phiện và những thứ tương tự. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có người thầm ngưỡng mộ phong cách tự do phóng túng của triều đại trước, tự cho rằng đó là lối sống phong lưu và phóng khoáng.

Hiện giờ Từ Mậu Tài là một vị quan của triều đình, Nhi tử của ông ta đầu tiên là công khai hút thuốc phiện, sau đó là hành động phát điên trên đường. Theo luật nhẹ thì cả đời không được thi cử, nặng thì …….Xử trảm!!!!

Mà ông ta lại là tri châu*, thứ nhất bị nghi ngờ che đậy thông đồng, thứ hai lại có lỗi không thể quản giáo nhi tử mình, công tư đều không phân minh, vào cung tạ tội làm sao có thể có kết cục tốt đẹp?

Tạ Ngọc liếc nhìn đôi phu thê," Xin lỗi đã đắc tội, người đâu."

Vài người nha dịch* từ phía sau chạy tới, đẩy Từ phu nhân ra, nhấc Từ Mậu Tài lên, hộ tống đi ra ngoài.

“Lão gia!” Từ phu nhân đuổi theo vào trong viện, lại bị Tạ Ngọc ngăn lại.

"Phu nhân dừng lại."

Đoàn người của Tạ Ngọc thừa đêm trăng mà đi đến, bên ngoài triều bào cùng giữa lông mày, lông mi cùng lông mi đều phủ một tầng hơi nước, dưới ánh nến lập lòe phản chiếu, tinh xảo không giống người thường.

Công chúa Ninh Đức và con rể đều có tướng mạo đẹp, chính vì vậy đứa con do hai người sinh ra tự nhiên càng xinh đẹp hơn.

Trước đây, khi Từ phu nhân cùng các cặp phu thê quan lại khác tụ tập nói chuyện riêng, bà đã mạnh dạn tưởng tượng nếu phu quân mình sinh ra đã như vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Nhưng nhìn thấy người thật lúc này, Từ phu nhân chỉ còn lại sự hoảng sợ vô hạn.

"Thưa đại nhân, ta nhất định là hiểu lầm… Oan uổng cho chúng tôi quá!"

Theo ý

của bà, nhi tử của bà tuy có chút tuỳ hứng nhưng cũng chỉ là tâm tính của thiếu niên mới lớn thôi, tự nhiên rất tốt, sao có thể động đến thứ như thuốc phiện được?

————————chú thích——————

*Tri Châu (Hán Việt: 知州) là một chức quan trong hệ thống quan chế các triều đình phong kiến Trung Quốc và Việt Nam. Tri châu là người đứng đầu một châu, có quyền hạn cao nhất cả về dân sự lẫn quân sự trong địa hạt

*Một chức việc thấp kém tại phủ quan, làm công việc lặt vặt hoặc nặng nhọc, do quan lại sai bảo.