Chương 5

Trong nháy mắt như trời sập xuống, Từ phu nhân sao có thể dễ dàng để bọn họ dẫn người đi?

Tạ Ngọc bình tĩnh tránh đi bàn tay đang nắm lấy của bà, "Có oan khuất gì hay không, đều do Khai Phong phủ định đoạt, phu nhân mời trở về."

Nói xong, không để ý Từ phu nhân sắc mặt đỏ lên, xoay người muốn rời đi.

Nghĩ đến lần này trượng phu rời đi thì gia đình sẽ tan nát, Từ phu nhân cảm thấy đầu ong ong, không màng lễ nghĩa, vội vàng chạy tới van xin.

Kết quả là, khi bà ta vung tay, một thứ gì đó bay ra khỏi tay áo của cô ấy và đánh thẳng vào phía Tạ Ngọc.

Tạ Ngọc là một người luyện võ, có phản ứng nhạy bén, nghe được có thứ gì đó đang đến gần, anh ta giơ kiếm lên để đỡ, cái vật cứng hình tròn ngay lập tức bị đánh bay sau một tiếng "ding".

Không nghĩ tới "Vũ khí ẩn giấu" lại có " cơ quan", sau khi tiếp nhận sức mạnh, giữa không trung tách ra hai nửa, bắn ra một đám khói bột lớn, rơi xuống trên người Tạ Ngọc.

" Ám khí a!"

"Con mẹ nó!"

Nhìn thấy chủ nhân bị tấn công, một số thuộc hạ của Tạ Ngọc ngay lập tức thay đổi sắc mặt.

"Không không không...tôi..."

Từ phù nhân bị đè xuống đất chưa kịp tự vệ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy viên quan mặt trẻ con vừa giơ tay định đánh bà.

Tạ Ngọc đã quen thuộc tính khí của thuộc hạ, nhắm mắt lại quát: "Dừng tay!"

Khuôn mặt trẻ con mím chặt môi, hung ác nhìn Từ phu nhân, một tay nắm chặt váy, tay kia đã giơ lên

nắm đấm.

" Nguyên Bồi," người đàn ông to lớn đang kiểm tra tình hình của Tạ Ngọc hét lên, " Đại nhân đã bảo ngươi dừng tay, ngươi nghe có hiểu không?"

Dù thế nào đi nữa, lúc này Từ phu nhân vẫn cáo mệnh ngũ phẩm*, cho dù có làm gì phạm pháp, cũng không thể dễ dàng lợi dụng hành động riêng tư của mình.

*Danh vị "Cáo Mệnh phu nhân" [诰命夫人] là cách gọi có từ thời nhà Tống, dùng để phong cho các vợ hay mẹ của quan lại trong triều đình. Do việc phong tặng đều phải thông qua "Cáo thư" do hoàng đế phê chuẩn, và phải có sách phong chính thức nên các vị phu nhân này đều được gọi "Cáo Mệnh phu nhân" hay gọn thành "Mệnh phụ" để biểu thị tính trịnh trọng và sự chính danh của mình. Họ có áo mũ dựa vào tước quan của chồng, con nhưng không có thực quyền chính trị nào cả.

Nguyên Bồi bình tĩnh lại một chút, nhìn Tạ Ngọc , sau đó nhìn Từ phu nhân, nghiến răng nghiến lợi, lúc này mới không tình nguyện đem người bỏ ra.