Chương 47

Huống hồ Tạ Ngọc cũng nói, anh ta sẽ không gây trở ngại việc ra bên ngoài chữa bệnh của chính mình.

Tạ Ngọc cũng không thúc giục, liền an tĩnh chờ đợi như vậy, không cần thiết một lát liền có đáp án.

“Vậy cũng được .” Mã Băng vui vẻ đồng ý, “Hôm sau liền làm phiền anh.”

Sau khi giải quyết xong vấn đề khúc mắc bấy lâu, Mã Băng cũng không nóng nảy rời đu “Đúng rồi, án tử của Từ đại nhân kia như thế nào rồi?”

Lúc trước cô không phải là người của Phủ Khai Phong, cho nên không tiện dò hỏi, hiện tại hỏi thêm một chút, hẳn là không quá phận đi?

Tạ Ngọc không đáp lại câu hỏi, “Mã cô nương cảm thấy phụ tử Từ gia làm người như thế nào?”

Mã Băng chậc một tiếng, dừng lại.

Cô phát hiện hai người bọn họ có một điểm giống nhau chính là, nhìn có vẻ như bình thản, nhưng thật sự vẫn luôn cẩn thận, cũng sẽ không dễ dàng bị người khác thao túng tâm lí. Biểu hiện rõ ràng nhất chính là ở trong lời nói, bọn họ luôn hỏi nhiều hơn trả lời.

Cùng người khác nói chuyện và thương lượng với thật sự là một bộ môn ghê gớm, một khi đối phương hỏi gì ngươi liền trả lời, điều này đã trở thành nhược điểm của ngươi, bị người khác nắm mũi dắt đi,thua cuộc chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Mã Băng đem vấn đề ném trở lại bằng một câu hỏi

“Cái nhìn của một nữ tử yếu đuối có thật sự quan trọng không vâyh?”

Tạ Ngọc nhìn cô thật sâu.

Bỏ qua nửa câu sau không thèm nói tới, nhưng anh ta đối với “Nữ tử yếu đuối” trước mắt thực sự không dám gật bừa.

Mãi cho đến hiện tại, trong đầu anh ta còn quanh quẩn tiếng kêu đau thảm thiết của nha dịch ki.

“Quan trọng.” Tạ Ngọc nhàn nhạt nói.

Người thì đã trả lời rồi, chính mình cũng không thể luôn lảng tránh như vậy, Mã Băng hơi trầm ngâm, phun ra tám chữ, “Ngồi không ăn bám, đức không xứng vị.”

Tạ Ngọc kinh ngạc với câu nói toẹt ra này của cô , đuôi lông mày khẽ nâng.

“Ngươi muốn nói, nếu ta đã sớm biết như vậy, tại sao còn chữa bệnh cho bọn họ, đúng hay không?” Mã Băng hỏi.

Tạ Ngọc gật gật đầu.

Đây thực sự là một cô nương cực kì thông minh, ngươi chỉ cần biểu hiện ra một chút manh mối, cô ấy có thể dễ như trở bàn tay mà giải mã được tất cả mọi việc.

Mã Băng ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, “Đại nhân, ngài có thể thấy bầu trời bao la rộng lớn biết bao nhiêu nhưng dù vậy, đôi khi vẫn sẽ có mây đen che kín bầu trời. Sức lực của bầu trời không đủ, vậy thì sao? Hay là do ý chí của con người?

Trong thiên hạ, người tốt chân chính đâu có bao nhiêu đâu?