Chương 46

Trước khi rời đi, Mao Toại- nha dịch tự đề cử mình đi lên thử nắn kia âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn còn mạnh miệng, “Các ngươi đều nhìn thấy, ta vẫn là muốn đi lên cho cô ấy ấn……”

Mọi người liền đều cười nói: “ Chuyện này có cái gì đâu? Người cứ đứng yên ở nơi đó, chờ đại nhân cùng cô ấy nói chuyện xong rồi đi ấn xương cũng không muộn”

“Rất đúng rất đúng, chỉ sợ đến lúc đó ngươi không dám đi, chỉ nói mạnh miệng mà thôi.”

Mặt người nọ liền đỏ lên, trên trán đầy gân xanh nổi lên, giảo biện nói: “Chuyện của người tập võ…… Có thể nói mà không dám làm sao?” Tiếp theo lại là nam nhi, lời nói linh tinh kiểu đại trượng phu nghe không rõ nói gì, khiến cho mọi người cười vang lên, lập tức tràn ngập không khí sung sướиɠ.

Mã Băng nhìn theo bộ dáng rời đi của bọn họ, rất giống như nhìn các thỏi bạc đang mọc cánh bay đi

Bởi vậy, cô nhìn về phía Tạ Ngọc, trong ánh mắt tràn ngập sự không thiện cảm, “Tạ đại nhân, lời nên nói ta đều đã nói, ta có thể đi chưa?”

Tạ Ngọc không nhìn được cười, chủ động tiến lên giúp cô thu dọn hộp thuốc, “Mã cô nương không muốn ở lại Phủ Khai Phong sao?”

Ở lại? Mã Băng ngẩn ra, đây chính là Phủ Khai Phong Phủ nha! Trên cả nước không biết bao nhiêu người muốn đến đây nhưng cũng không đặt chân tới được đâu.

Tạ Ngọc vỗ vỗ bụi trên hộp thuốc sau đó mới đưa cho Mã Băng, “Ngươi vẫn có thể ra ngoài chữa bệnh như trước, mỗi tháng còn có thêm bổng lộc cố định, không cần bôn ba cực khổ khắp nơi, cô nương nghĩ như thế nào?”

Ánh mặt trời chiếu vào đáy mắt của ánh ta, sóng nước lóng lánh, giống như suối nước trong vắt vậy.

Mã Băng bỗng nhiên cảm thấy không được tự nhiên.

Cô thuận tay cầm lấy hộp thuốc, nghiêng đầu tưởng tượng, trước mắt sáng ngời, “Ta làm nghề y ở bên ngoài như cũ, mỗi ngày vào bên trong này một chuyến, không chậm trễ quá hai ngày, chẳng phải như vậy sẽ tốt hơn sao?”

Còn có thể kiếm thêm một số bạc, chẳng phải vui vẻ hơn sao?

Tạ Ngọc: “……”

Ngươi nghĩ thật tốt nha!

Bản thân Mã Băng cũng cảm thấy điều này không thể xảy ra,cho nên không khỏi cười mỉa lên.

Khai Phong đẹp thì đẹp đó, nhưng mức chi tiêu ở đây đắt gấp mấy lần so với nơi khác, cô tuy không thiếu bạc, nhưng nếu cứ sinh sống mãi ở bên ngoài như vậy, chỉ sợ rằng không thể nào chi tiêu nổi.

Nếu thực sự tìm được một công việc ở chỗ này, tiền thuê nhà cùng thức ăn mỗi ngày đều có thể tiết kiệm được, lại có thêm bổng lộc. Cứ ra ra vào vào như vậy, mỗi tháng ít nhất cũng có thể lời ra mấy lượng bạc.