Chương 12: Quá yếu ớt, không làm gì được

Mặc dù thấy có lỗi với Tạ Tuân Ý nhưng Tạ Tường vẫn thấy vô cùng vui vẻ khi có một cây đàn piano trong nhà.

Tâm hồn người nghệ sĩ không bị bó buộc, cho dù ở nhà cả ngày cũng chẳng bao giờ thấy buồn chán.

Từ nhỏ cô đã được xem là một thiên tài piano, ở lĩnh vực này cô cũng bày ra tài năng đáng kinh ngạc.

Tạ Tường là một ngôi sao mới nổi bật nhất trong lĩnh vực âm nhạc, cô từng có rất nhiều buổi biểu diễn cá nhân. Có vô số nhạc sĩ, và người cùng nghề mộ danh mà đến, mỗi một buổi biểu diễn đều kín người hết chỗ.

Tại sao người ta nói khác nghề như cách núi, hay âm nhạc cũng có biên giới.

Có rất nhiều người luôn mong mỏi, đổ xô đi xem chỉ để có thể chính tai nghe được tiếng đàn của cô, cũng có người chẳng những không quan tâm đến nó, thậm chí còn cho rằng tiếng đàn rót vào tai vô cùng ồn ào.

Tạ Tuân Ý là một ví dụ điển hình.

Đó là một buổi sáng tinh mơ bình thường không có gì khác lạ.

Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, không hề có một tiếng ồn. Tạ Tường dĩ nhiên cho rằng Tạ Tuân Ý không ở nhà.

Kéo màn cửa phòng khách ra để ánh nắng chiếu vào phòng, tâm tình cô gái hết sức vui vẻ, cô nhấc váy làm động tác nhún chào với cửa sổ, sau đó bước tới đàn piano ngồi xuống một cách tao nhã.

Mở nắp đàn, chầm chậm ngân nga vài giai điệu, ngón tay cô ấn lên những phím đàn đen trắng. Những âm điệu xuôi theo đầu ngón tay cô, vui vẻ nhảy múa cùng nắng sớm.

Ngay lúc cô đang nhắm mắt đắm chìm vào bản nhạc, sau lưng bỗng vang lên tiếng đóng cửa thật khẽ.

Tiếng nhạc bỗng tắt ngấm.

Tạ Tường mở mắt quay đầu nhìn phòng làm việc, bấy giờ cô mới nhận ra được chủ nhân vẫn còn ở nhà.

Đang làm việc ư?

Cô có đang quấy rầy anh không?

Khóe miệng vừa nâng lên ngay lập tức hạ xuống thẳng tắp, Tạ Tường do dự mà buông tay khỏi phím đàn, cô gái hơi tủi thân, còn có chút mất mác.

Thế này là, anh chê cô ồn ào ư?

Trong phòng làm việc.

Tạ Tuân Ý quay lại chỗ ngồi, giọng nói om sòm của Thanh Huy truyền ra từ trong tai nghe: “Có phải là tiếng đàn piano không? Ai mà có gan dám tới nhà cậu chơi piano thế? Mà không đúng, trong nhà cậu từ khi nào lại có đàn piano vậy?”

Tạ Tuân Ý: “Cậu nói tiếp đi, người ủy thác hiện tại nghĩ thế nào?”

Thanh Huy: “Ài, chuyện này thì không cần gấp gáp, trước tiên chúng ta bàn chút về đàn piano trong nhà cậu đi, ai đàn trong nhà cậu thế?”

Lòng hiếu kỳ của bạn thân cứ mãi không dứt, Tạ Tuân Ý bị Thanh Huy làm phiền, vẻ mặt anh như đoán trước được, nên xoa hai bên thái dương, kể lại cho anh ấy một cách đơn giản, nói một lần cho đủ, nhất lao vĩnh dật.

Thanh Huy: “Ồ! Hóa ra là người trong nhà cậu à?”

Tạ Tuân Ý: “Có vấn đề gì sao?”

“Làm gì có, chỉ là… Hầy!” Thanh Huy đã quá quen thuộc với tính tình của bạn mình, nhất thời không biết nên đồng tình với Tạ Tuân Ý, hay là đồng tình với cô bé kia.

Đoán chừng cả hai người đều vô cùng mệt mỏi.

Nhưng đổi một góc nhìn khác, có một điểm mà anh ấy nghĩ mình nên đồng cảm với Tạ Tuân Ý: “Thế nào, chăm sóc con nít thật phiền đúng không?”

Tạ Tuân Ý đáp: “Tàm tạm.”

Thanh Huy chưa hiểu lắm, bởi trong mắt luật sự Tạ thì, phiền phức là phiền phức, không phiền phức là không phiền phức.

Còn như tàm tạm thì tuyệt đối không phải nằm giữa, mà ý là: “Tóm lại vẫn là phiền phức, nhưng do đủ lại nguyên nhân không tiện nói thẳng ra, chỉ có thể nói là tàm tạm.”

Thanh Huy: “Tôi hiểu mà người anh em, tôi cũng phiền muốn chết. Thằng cháu trai của tôi thật sự là chuyển thế của Hồng Hài Nhi, nó bị tăng động giảm chú ý rất nặng, trong nhà chỉ còn cái đỉnh đầu tôi là nó chưa lật qua mà thôi…”

Tạ Tuân Ý vô thức gõ lên mặt bàn, phủ định cái định nghĩa của Thanh Huy về tình huống giữa hai người.

Phiền phức quả thực chính là phiền phức, nhưng “phiền phức” của anh và “phiền phức” của Thanh Huy hoàn toàn khác nhau.

Đến nỗi Tạ Tuân Ý cho rằng dùng “không thể thích ứng” để thay thế mới càng hợp lý.

Anh là một người có ý thức lãnh địa cực kỳ mạnh mẽ, theo một mức độ nào đó, anh cũng có thể bị xem như một kẻ bảo thủ, không thích tiếp nhận những thứ mới và không cần thiết, lại càng mâu thuẫn với những thay đổi vô nghĩa.

Mà bất kể là đôi giày cao gót đột ngột xuất hiện trong tủ giày, nhiều thêm mấy cái váy trên thanh treo quần áo, vô ý dính phải nước hoa, những miếng giấy lót ly đẹp đẽ trên chén dĩa, hay cả tiếng đàn piano réo rắt qua khung cửa...

Mọi thứ của cô búp bê đều đang đi ngược lại hoàn toàn lối sống của anh, làm cho anh khó mà chấp nhận được.

Kể cả việc cô dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo đó nhiều lần khiêu chiến căn bệnh nghề nghiệp của anh.

Tuy nhiên, sau khi tính toán thời hạn, mọi vấn đề vẫn nằm trong ngưỡng có thể chịu đựng được.

Dẫu thế ngoại trừ thói quen sống, thì cô búp bê thật sự rất nghe lời, cả người ngoài tóc thì thứ nhiều nhất chính là lễ phép, vả lại tính cách hoàn toàn khác với cháu trai của Thanh Huy.

Huống chi nhẩm tính lại thời gian, người ta cũng sắp chuyển đi rồi.