Chương 17

Suốt mấy tuần qua, cả khối học sinh lớp mười hai, ai nấy cũng đều dồn hết tâm sức vào kỳ thi cuối cấp, cho nên lúc này, kết quả là thứ đáng được mong đợi nhiều nhất, vài đứa giỏi giang tự mãn sau khi biết được điểm thi còn cố tình chụp ảnh đăng hẳn lên mạng xã hội, để đám bạn bè đồng trang lứa có thể nhìn rõ điểm số đáng tự hào của nó, vài đứa khác thì thất thỉu ngồi tụm năm tụm bảy phân tích đề thi khó nhằng khiến tụi nó không tài nào vượt qua được.

Đặng Kỳ Anh không thèm quan tâm đến những ồn ào xung quanh, cậu thoải mái gác hai chân lên bàn, dùng điện thoại tra điểm thi trên cổng thông tin điện tử, sau khi xem qua một cách hời hợt, cậu không lưu luyến, ấn nút tắt màn hình, nhét điện thoại vào lại trong túi quần và tiếp tục gặm nhấm gói snack đang ăn dang dở của mình.

Việc Đặng Kỳ Anh có thể bình thản không chút lo lắng như vậy là bởi vì cậu vốn dĩ hiểu rõ năng lực của mình. Ngược lại, người đang thật sự cảm thấy lo lắng chính xác là Mai Vĩnh Văn mới đúng, bây giờ bao nhiêu vẻ chán chường, thất vọng đều hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt cậu ấy, hơn nữa miệng còn không ngừng lảm nhảm không khác gì người đang phát bệnh.

"Thức đêm thức hôm, học muốn điên cả đầu mà điểm thấp tè thế này, ai mà chấp nhận được chứ." Cậu ấy vừa nói vừa chuyển điện thoại đến trước mặt Đặng Kỳ Anh, phàn nàn một thôi một hồi, cuối cùng thở dài: "Không biết có đủ điểm đậu hay không nữa?"

"Mày lo lắng hơi quá rồi." Đặng Kỳ Anh liếc mắt một cái, sau đó bỏ thêm vài miếng snack vào trong miệng, lười biếng nói: "Mà mày dự định sẽ học thiết kế đồ họa đúng không?"

Mai Vĩnh Văn nghe vậy kịch liệt lắc đầu, ngây ngốc nhìn Đặng Kỳ Anh: "Không, tao đăng ký theo mày mà."

"Cái gì?" Đặng Kỳ Anh trố mắt, bánh còn chưa kịp trôi xuống dạ dày đã nghẹn ngay cổ họng, cậu khó khăn nuốt xuống, quay sang ngờ vực hỏi: "rốt cuộc mày học cho ai vậy?"

Mai Vĩnh Văn gãi gãi đầu, cười thẹn: "Học cho tao nhưng mà phải theo ý mày."

"Thằng điên này!" Đặng Kỳ Anh cau mày, thật sự muốn đấm cho cậu ấy vài cái để tỉnh ra: "Sao mày có thể đem tương lai của mày đặt vào tay người khác như vậy chứ?"

Rõ ràng ước mơ mà trước giờ cậu ấy luôn ấp ủ chính là thiết kế đồ họa, nhưng chuyên ngành Đặng Kỳ Anh chọn lại là ngôn ngữ học, với lại cái đó, Đặng Kỳ Anh chẳng qua chỉ là tùy tiện đăng ký, chứ có nói là sẽ nghiêm túc học đâu.

Đặng Kỳ Anh có một người cha doanh nhân, dù cậu không học tử tế thì tương lai cũng sẽ rộng mở theo một hướng khác, còn Mai Vĩnh Văn, cậu ấy thì sao chứ?

Nói về gia cảnh, cậu ấy chẳng có gì ngoài một người cha làm công nhân bình thường ở một xưởng sản xuất giấy vệ sinh cùng với một người mẹ mở quán ăn vỉa hè. Nếu như cậu ấy cứ đem con đường công danh sự nghiệp của bản thân ra đánh cược như vậy, không phải quá ngu ngốc rồi sao?

Đối mặt với sự bất mãn của Đặng Kỳ Anh, Mai Vĩnh Văn chỉ có thể mỉm cười: "Thật ra tao cho rằng, ở bất cứ lĩnh vực nào chỉ cần cố gắng thì sẽ thành công thôi."

Đặng Kỳ Anh đương nhiên hiểu những gì Mai Vĩnh Văn nói, nhưng trên phương diện nào đó, lời này của cậu lại không hoàn toàn hợp lý, nếu cứ đâm đầu chọn một thứ mà bản thân không hề yêu thích rồi cố gắng theo đuổi nó, cũng giống như đi một nước cờ sai, nhưng lại không thể quay đầu.

Mà rõ ràng Mai Vĩnh Văn chính là người đã đưa ra lựa chọn sai lầm, dù vậy cậu ấy vẫn cố chấp không muốn sửa chữa. Đặng Kỳ Anh lắc đầu, thở hắt ra một hơi, bất lực nhìn điểm tổng của Mai Vĩnh Văn trên màn hình điện thoại một lần nữa, chậm rãi đánh giá, nhìn chung cũng tương đối tốt, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng gì đến việc xét tuyển vào đại học.

"Yên tâm đi, không rớt được đâu." Đặng Kỳ Anh vừa nói vừa vỗ vỗ lên vai cậu ấy.

Câu nói này không rõ là đang động viên hay như thế nào, nhưng Mai Vĩnh Văn vẫn miễn cưỡng gật đầu, bởi vì bây giờ ngoài việc chấp nhận ra thì cậu ấy cũng không thể làm gì khác hơn được.

...

Vài ngày sau đó, cả hai người hiển nhiên đều nhận được giấy báo trúng tuyển từ trường đại học trong thành phố.

Vì khoảng cách trường khá gần nên cả hai không cần đăng ký ở lại ký túc xá, sau khi đã làm xong thủ tục nhập học, Đặng Kỳ Anh và Mai Vĩnh Văn quyết định sẽ đi uống chút gì đó trước khi về nhà.

Chen qua đám đông bước ra khỏi cổng trường, Đặng Kỳ Anh liền thở phào nhẹ nhõm, vậy là khoảnh khắc tươi đẹp thời cấp ba của người khác và sóng gió đối với cậu cũng đã chính thức khép lại.

Hai người chọn một cửa hàng cà phê ở gần đó để vừa uống nước vừa tán gẫu.

Mai Vĩnh Văn xem qua một lượt menu, hất cằm hỏi: "Mày uống gì vậy?"

Đặng Kỳ Anh: "Cà phê đen không đường."

Mai Vĩnh Văn nhún vai, bĩu môi: "Đúng là nhạt nhẽo."

"Nhạt chỗ nào?" Đặng Kỳ Anh nhướng mày: "Rõ ràng là có vị đắng."

Mai Vĩnh Văn liếc mắt thể hiện sự không hài lòng, dù vậy cậu ấy vẫn đi nhanh đến quầy để gọi nước.

Lát sau, nam phục vụ mang nước ra bàn cho hai người, nhưng không hiểu vì lí do gì anh ta vẫn cứ đứng yên tại chỗ, còn ánh mắt thì dán chặt trên người Đặng Kỳ Anh.

Đặng Kỳ Anh hoang mang, tay chống cằm, đưa mắt ra hiệu cho Mai Vĩnh Văn, cậu ấy lập tức hiểu ý, quay sang người phục vụ thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy anh?"

Nam phục vụ lúc này mới giật mình, cười ngượng ngùng: "Không có gì, chỉ là cậu ấy đẹp trai quá."

Nói rồi anh ta xấu hổ vội đi vào trong.

Đặng Kỳ Anh sững sờ một lúc, sau đó lặng lẽ cúi đầu hớp thử ngụm cà phê: "Mùi vị thật là tệ."

Mai Vĩnh Văn ngồi bên cạnh nhìn biểu hiện của cậu, liền vỗ đùi cười như điên như dại.

"Mày đúng là không chỉ có sức hút đối với phụ nữ thôi đâu."

"Im đi, đừng có nhồi nhét mấy suy nghĩ kinh tởm đó vào đầu tao." Đặng Kỳ Anh bực dọc đảo mắt ra ngoài khung cửa kính, cậu thà cả đời độc thân còn hơn là có sức hút với đàn ông.

Mai Vĩnh Văn nhìn thái độ nghiêm túc của cậu lập tức ngừng cười: "Nếu lỡ như một ngày nào đó mày thật sự thích người đồng giới thì mày định thế nào?"

"Không bao giờ." Đặng Kỳ Anh khẳng định một cách dứt khoát, cậu nhìn chằm chằm Mai Vĩnh Văn, trong mắt thoáng qua một tia ghét bỏ: "Dù trên đời này không còn phụ nữ, tao cũng sẽ không bao giờ chấp nhận một người đàn ông bước vào cuộc đời của tao."

Trong tiềm thức của cậu, tình yêu giữa những người đồng giới là một điều sai trái, nó không hề hợp với quy luật tự nhiên một chút nào.