Quyển 1 - Chương 5-3: Vừa về nhà đã lêu lổng đi bar

Hiện tại lại bày ra vẻ mặt đáng thương như thế, nhỏ giọng giải thích.

"Vậy cậu đi ra ngoài đi, tôi phải mặc quần." Viên Cảnh Du dùng chăn che thân dưới, lườm anh một cái.

Khương Hồng sợ cậu lại nổi nóng, dọn xong bữa sáng đã đặt trên bàn, đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.

...

Viên Cảnh Du thở phào nhẹ nhõm, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là điện thoại của tài xế.

"Thiếu gia, tôi đã đến cổng trường rồi." Giọng nói chất phác của người trung niên phát ra từ đầu dây bên kia.

"Được, chờ tôi một tí." Viên Cảnh Du cúp điện thoại, rời giường chuẩn bị.

Làm xong Viên Cảnh Du đánh giá căn phòng lại một chút, không có gì cần lấy thêm.

Ăn xong bữa sáng Khương Hồng mang cho hắn, vali cũng không xách, chỉ xách balo ra ngoài.

Trên thực tế thì hôm qua đã được nghỉ rồi, nhưng buổi tối tự học xong thì đã quá muộn, hầu hết học sinh sẽ chọn nghỉ học vào ngày hôm sau.

Môi trường trường tư thục rất tốt, kiến trúc rộng lớn đẹp đẽ, nhiều chỗ ăn chơi, tựa như nửa thành phố ẩm thực rồi.

Ở cổng trường có rất nhiều người, tài xế nhìn thấy cậu, phất tay ra hiệu.

Viên Cảnh Du đeo balo hai tay rảnh rỗi ngồi trên xe, bắt đầu lướt diễn đàn, bài đăng hôm qua về hoa khôi đã bị xóa, bài đăng của cậu cũng không thấy đâu.

Đoạn đường từ trường về nhà không xa, chưa tới một tiếng, chốc lát đã đứng trước biệt thự tư nhân đầy khí phái, hàng rào cao cao sơn đen, những điêu khắc chạm nổi ở cửa lớn, nhìn qua sang trọng vô cùng.

Một gia đình giàu có hạng ba cũng sống trong một ngôi nhà lớn như vậy à?

Viên Cảnh Du xuống xe, một người phụ nữ mặc váy trắng dài đứng bên trong cổng nhìn về phía trước, hai mắt sáng lên khi nhìn thấy cậu.

Người phụ nữ tâm trạng kích động, khuôn mặt được giữ gìn cẩn thận có hai vết ửng đỏ, lon ton chạy hết quãng đường.

"Ôi con trai yêu, cuối cùng cũng là ngày nghỉ rồi. Hôm nay thật là mát mẻ, mau vào nhà đi con." Người phụ nữ vòng tay qua cánh tay cậu, cả đoạn đường không ngừng cằn nhằn lên lầu.

Viên Cảnh Du ngoan ngoãn bị bà kéo tiến vào phòng khách,ánh sáng rườm rà lấp lánh ánh vàng, chính giữa đại sảnh sang trọng là một màn hình lớn đang chiếu phim truyền hình.

Cậu nói chuyện phiếm với người phụ nữ một lúc rồi kiếm cớ quay về phòng.

Hiện tại còn đang là buổi sáng, cha cậu là buổi tối mới trở về. Vốn dĩ trong cốt truyện, cha cậu vô cùng tiếc mài sắt không thể thành kim, mặt lúc nào cũng u ám.

Gian phòng rất lớn, cách bài trí cũng rất đẹp, hướng tốt, ánh mặt trời ấm áp từ cửa sổ kính chiếu vào, chiếu vào những viên pha lê vô cùng xinh đẹp.

Cậu cầm máy tính bảng trên bàn tính chơi game, nhưng chắc vì giường mềm mại, còn chưa chơi đã ngủ thϊếp đi.

Khi tỉnh lại, là Khương Hồng gọi điện thoại cho cậu.

Cậu giãy giụa mò mẫm tìm điện thoại di động, thế mà đã hơn sáu giờ.

Sao nay ngủ nhiều thế nhỉ...

"Du thiếu gia, đến Hào Sĩ đi, mọi người đều đang ở đây nè." Âm thanh của anh mơ hồ, xung quanh rất ồn ào, tiếng nhạc rock and roll cùng tiếng hoan hô, tiếng thét chói tai lẫn lộn rất điếc tai.

"Ồ. . ." Viên Cảnh Du nhấn tắt điện thoại, từ trong chăn bò ra ngoài, mở điều hòa vẫn có chút oi bức, cậu không muốn mặc quần dài.

Đến ngăn kéo tìm áo sơ mi trắng, rồi mặc lên cái quần jean ngắn.

Áo sơ mi trắng phác thảo ra chiếc eo thon của cậu, khi cậu hơi nhấc lên có thể nhìn thấy vết lõm nông trên eo, quần đùi lộ ra một đoạn đùi trắng như tuyết, bị đi lại lộ ra đường cong ý tình.

Bảo bối ta đây nguyện xưng là cao thủ đốn tim đàn ông.

Cậu bước xuống lầu, món ăn đã được bày biện ra bàn.

Người đàn ông trung niên nhìn tờ báo tiếng Anh mà không thèm liếc mắt, trong khi người phụ nữ ăn nho, say sưa xem phim truyền hình.

“Mẹ, con cùng các bạn cùng lớp ra ngoài chơi. Tối nay con sẽ không về nhà ăn tối đâu.” Viên Cảnh Du bước đến bên cạnh người phụ nữ.

“Chà, con mẹ mặc đẹp như vậy… Vậy thì con về sớm nhé, mẹ đợi con đấy!” Người phụ nữ chăm chú căn dặn hai câu.

Người đàn ông trung niên khịt mũi và quay đầu qua chỗ khác.

"Vừa mới trở về lại đi ra ngoài lêu lổng!"

Người phụ nữ vỗ đùi bảo ông đừng nói nhảm.

"Đừng nghe lời cổ hủ của cha con, để tài xế đưa con tới đó, con nhớ về nhà sớm đó!"

...

Viên Cảnh Diệu không để ý đến ông lão, mỉm cười vẫy tay với mẹ.