Quyển 1 - Chương 6-1: Tay đan tay

Viên Cảnh Du nói tên với tài xế, trong khoảng nửa giờ, cậu đã tới trước cửa quán bar.

“Đến giờ có cần tôi đến đón không thưa Thiếu gia?” Chú tài xế cẩn thận hỏi.

“Không cần đâu, chú về đi.” Viên Cảnh Du xua xua tay, mở cửa xe.

Khương Hồng đứng bên cạnh bảng hiệu đèn, ánh sáng đủ màu đập vào người anh.

Anh mặc trang phục màu đen, những đường cong cơ bắp mơ hồ được vẽ ra, vẻ mặt lãnh đạm, nét mặt tuấn tú của anh thoạt nhìn lộ ra vẻ lạnh lùng.

Viên Cảnh Du vừa bước xuống xe đã bị phát hiện, chân dài đi hai bước đến gần anh, anh giống như một con chó đang định vẫy đuôi.

“Thiếu gia ăn mặc mỏng quá.” Yết hầu của Khương Hồng trượt lên xuống, không dời mắt được.

“Tại nóng quá đó, cậu phiền quá.” Viên Cảnh Du lùi lại, tránh xa thân thể lúc nào cũng hầm hập của anh.

Nam sinh cấp ba tức giận, thân nhiệt tăng cao, toàn thân đổ mồ hôi.

“Vào trước đi, còn có nhiều người, thiếu gia nắm chặt tay tôi nhé.”

Khương Hồng nở một nụ cười đẹp, đôi mắt đen thâm tình mang theo cảm xúc nóng bỏng nhìn chằm chằm Viên Cảnh Du.

Không đợi đối phương lên tiếng, anh đã nắm lấy cổ tay cậu bước vào trong quán bar.

Cửa của quán bar cách âm thật sự rất tốt, bên trong và bên ngoài hoàn toàn ngăn cách, giống như hai thế giới riêng biệt.

Nếu không cẩn thận sẽ bị ánh đèn màu lung tung xung quanh làm chói mắt. bên tai của Viên Cảnh Du đang râm ran trong tiếng nhạc rock & roll ồn ào. Cô gái trẻ trên sân khấu đang nhảy những vũ điệu nóng bỏng. Chiếc váy ngắn cũn cỡn của cô thỏ đang cố tình để lộ làn da trắng nõn của cô, khiến cho các vị khách nam dâʍ đãиɠ hét lên đầy phấn khích.

Không khí tràn ngập mùi nước hoa kém chất lượng, trộn lẫn với rượu và các đạo cụ biểu diễn trên sân khấu.

Trong đám người, một nam sinh vô lực đột nhiên xông vào. Với vẻ mặt chật vật, cậu nam sinh bị một nam sinh cao lớn khác nắm tay.

Cậu trông mềm mại như bông dễ bắt nạt, mặc quần áo mát mẻ, khi đi nhanh có thể nhìn thấy những đường nét gợi cảm trên cặp đùi trắng như tuyết.

Thật là xinh đẹp!

Với đôi lông mày và đôi mắt ngây thơ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ ôm lấp eo thon có thể nắm bằng một tay và cặp mông tròn trịa.

Viên Cảnh Du không biết từ khi nào đã cùng Khương Hồng đan hết mười ngón tay vào nhau.

Cậu ngoan ngoãn để bị dẫn vào phòng riêng, trên đường đi có những người đàn ông phù phiếm huýt sáo, gọi cậu là mèo con, nhưng đã bị Khương Hồng dùng ánh mắt sắc bén hình viên đạn từ chối.

Toàn thân Viên Cảnh Du bị mấy ngôn ngữ thô tục đó đốt nóng, làn da lộ ra trong không khí ướt đẫm một tầng mỏng hồng đào, cậu ngượng ngùng áp chặt vào cánh tay Khương Hồng Hồng, bộ ngực mềm mại vô tình cọ xát nhẹ lên tay anh.

Thật là thô lỗ…sao lại gọi bậy thế chứ…

Thiếu gia ngây thơ lo lắng đi qua đám người, dựa vào người Khương Hồng, giống như một con mèo con đang quyến luyến không muốn xa rời chủ nhân của mình.

Khương Hồng bị cậu vừa dính vừa cọ không giấu được nụ cười, siết chặt mấy đốt ngón tay nhỏ xíu của cậu, mồ hôi trên lòng bàn tay của hai người hòa quyện vào nhau.

Cuối cùng cũng đến được phòng riêng, ngay khi cửa mở ra, Viên Cảnh Du suýt nữa bị tiếng hát chói tai tiễn đi.

Thiếu gia đứng ở cửa kháng cự một chút, nắm lấy Giang Hồng quần áo mềm mại ra hiệu anh cúi đầu.

“Ồn ào quá, tôi không thích, tôi không muốn vào đâu.” Mùi thơm trong miệng của Viên Cảnh Du phả lên vành tai Khương Hồng đều được anh hít hết vào trong l*иg ngực.

Vẫn là một thiếu gia tùy hứng như vậy.

Nhưng có lúc nào mà không giống vậy đâu.

“Không sao đâu, mọi người đều đang đợi cậu đấy, cậu Du.” Khiên Hồng không ngừng cúi người nghe cậu nói, lúc trả lời thì hơi quay mặt lại muốn nhìn cậu, chóp mũi va chạm, ánh mắt giao nhau.

Đứng ở cửa thế này, trong mắt người ngoài, là thiếu gia đang chủ động cầu hôn.

Nũng nịu không muốn nhón chân, nài nỉ nam sinh cúi xuống hôn mình.

Chết thật chứ.

Đao Thần và Hàn Sóc ở trong phòng riêng nhìn chằm chằm vào Khương Hồng đang che Viên Cảnh Du sau lưng, tính háo thắng của các chàng trai lại nảy ra.

Sau khi uống mỗi người một ly rượu, họ gõ mạnh xuống bàn.

Khương Hồng có thể nhìn thấy sự lo lắng của Viên Cảnh Du.

Tuy không biết nguyên nhân nhưng thiếu gia trước đây vẫn thường xuyên ra vào các quán bar, quán Internet, ngựa quen đường cũ.

Nhưng Khương Hồng thích một Thiếu gia xinh đẹp ngây ngô như bây giờ, đi đường cũng phải có người dắt.

Cảm giác bị cậu phụ thuộc này khiến trái tim anh tê dại.

“Này! Cái gì đấy, cậu Du, anh Hồng, hai người đang làm gì ở cửa vậy? Mau tới đây uống vài ly đi chứ!” Lại là tên Đầu Đinh quen thuộc, vừa cười vừa lắc lắc ly rượu trong tay.

Khương Hồng nắm tay Viên Cảnh Du kéo qua.

Đầu đinh vẽ mặt ngây người nhìn ngón tay họ đan vào nhau.

“Thiếu gia có chút không thoải mái.” Khương Hồng buông tay Viên Cảnh Du ra, đưa cậu đến chỗ ghế ngồi ngồi xuống.