Chương 10.1: Dị ứng

Khi Lục Thâm bước ra khỏi phòng, anh nhìn thấy bà mẹ đang co rúm trong vòng tay của Khổng Nghi Chân mà khóc rống lên, nếp nhăn trên khuôn mặt của người phụ nữ 50 nhăn nhúm lại một chỗ, Nghi Chân vừa ôm vừa vỗ vai bà an ủi.

Lục Thâm bước qua cửa, châm một điếu thuốc lá ngoài hiên.

Nghi Chân bình tĩnh lại, liếc nhìn Lục Thâm đang im lặng bên ngoài, anh sẽ không trách cô làm việc kém hiệu quả đó chứ?

Bà mẹ đã khóc đủ rồi, có lẽ vẫn chưa trút hết nỗi lòng cho đến khi Nghi Chân siết chặt đôi bàn tay khô đen của bà: “Bác ơi, bác kể cho cháu nghe về thời thơ ấu của Hồ Nhất Minh được không ạ?”

Tiếng nói liên tục và khàn khàn từ trong cửa truyền đến, Lục Thâm vẫn đứng chờ, nhìn ra con đường nhỏ ngoài ngõ hẹp, không nhìn thấy gì cả, tất cả đều bị che bởi tán lá cây lộn xộn.

Một lúc lâu sau, anh nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng mà lại cực kỳ kiên định của Khổng Nghi Chân: “Bác ơi, bác yên tâm, cảnh sát chúng cháu nhất định sẽ bắt được hung thủ sớm nhất để đem ra trước công lý, làm cho con trai bác có thể nhắm mắt nơi chín suối.”

Lục Thâm bước những bước chân lớn đi phía trước, trong khi Nghi Chân cẩn thận đi qua nước thải và ổ gà, vừa đi vừa nơm nớp lo sợ. Vừa đi ra đến đầu ngõ, một cơn gió mạnh thổi tới, âm thanh rào rào của nước đổ xuống mái hiên, một cơn mưa to như trút nước đổ xuống.

Lục Thâm quay người lại, Nghi Chân một thân ướt sũng trừng mắt nhìn anh.

Lục Thâm nghiến răng, hít sâu một hơi: "Ngốc đến thế là cùng!”

Nghi Chân nín nhịn đến tức cả hông, giơ chân lên đá, lại trúng phải cột sắt cứng ngắc, mặt cô tái xanh trong nháy mắt, nhưng vẫn tỏ ra khí thế mà bước lên ghế phụ.

Lục Thâm cúi người vào hàng ghế sau của xe, lấy ra khăn tắm sạch sẽ cùng áo khoác ném lên người Nghi Chân, ô tô gầm một tiếng rồi chạy ra ngoài.

Nghi Chân làm đủ kiểu mặt xấu dưới khăn tắm, lau xong một hồi vẫn cảm thấy hôi, miễn cưỡng khoác lên người chiếc áo khoác nam làm bằng vải không thấm nước.

Cấp trên xấu tính hỏi: “Tất cả đều ghi lại rồi chứ?”

Nghi Chân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ậm ừ hai tiếng, nói nhảm, anh thật sự cho rằng tôi là đồ ngốc, thậm chí không thể thực hiện được những trình tự cơ bản nhất hay sao?

Cô nghĩ đến khuôn mặt đau khổ của bà mẹ, với việc còn chưa tìm được tung tích của cha mẹ, Nghi Chân cảm thấy có chút đau lòng, vành mắt cũng đỏ hoe.

Lục Thâm đỗ xe bên vệ đường, túm lấy khăn tắm vò đầu cô một cái, không quên chỉ trích cô: "Muốn lau thì lau cho kỹ, nước đều chảy lên hết xe của tôi…”

Sự đau lòng của Nghi Chân ngay lập tức hóa thành lửa giận, cô hướng về phía Lục Thâm mà gầm lên: "Chẳng qua cũng chỉ là một chiếc xe dởm mà thôi, yêu thích cái gì hả! Tôi giúp anh bảo dưỡng nó là được chứ gì!”

Lục Thâm sững sờ, nhìn đôi mắt đỏ ướt đẫm nước của cô, nghe tiếng hét tức giận của cô lại không hề có tính công kích một chút nào, trái tim đột nhiên giống như bị mèo hoang cào mấy cái.

Người đàn ông cười nhẹ một cái, lấy khăn lau mặt: “Nước bọt phun đầy mặt tôi rồi.”

Nghi Chân cũng là vô cùng chán nản, dù có tức giận đến đâu cũng không thể giở tính trẻ con với lãnh đạo, điều chỉnh tông giọng, báo cáo với anh: “Hai người họ không biết chuyện Hồ Nhất Minh bỏ học để thành lập công ty, còn tưởng anh ta vẫn đang đi học ở trường.”