Chương 11.2: Nhũ giao (H)

Nghi Chân giống như bị thôi miên, để mặc người đàn ông cởϊ áσ của mình ra, áσ ɭóŧ nâng hai bầu ngực trắng như sữa lên, làm nổi bật vòng eo thon thả chỉ cần dùng một tay cũng có thể ôm trọn của cô.

Nếu muốn Khổng Nghi Chân trước đây cởϊ áσ ra, sợ rằng cô ta muốn cũng không có khả năng, nhưng Nghi Chân bây giờ giống như một con rối, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, ngay cả lý trí cũng bốc hơi bay hết, cho đến khi xoạch một tiếng, áo ngực bị cởi ra, cô mới chợt nhận thức được tình hình mà lấy tay che ngực lại.

“Đội, đội trưởng Lục,” Nghi Chân sợ hãi hét lên, tiếng nhỏ như muỗi kêu, lại giống như quyến rũ người khác: “Thật sự không cần…”

Lục Thâm không nói lời nào, đem thuốc bôi lên lưng cô một mảng lớn, dần dần cảm xúc có chút không ổn, anh chậm rãi đứng lên.

Nghi Chân bất lực nhìn anh cởi thắt lưng, kéo quần xuống, vật thể màu tím sẫm kia bất ngờ nhảy ra, cô kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

Lục Thâm nói: “Nếu cô muốn nó thì chạm vào đi.”

Chữ muốn là chỉ đến bộ ngực của cô.

Dứt lời, anh đưa toàn bộ dươиɠ ѵậŧ đút vào trong rãnh ngực của cô, sờ sờ đỉnh đầu của Nghi Chân, thoải mái thở ra một hơi: “Ừm, cứ như vậy.”

Côn ŧᏂịŧ cương cứng không ngừng cọ xát vào da thịt, một lúc sau, chất lỏng ẩm ướt thấm ướt rãnh ngực, qυყ đầυ càng lúc càng lớn, lộ ra một màu tím sẫm, gần như muốn chạm vào cằm Nghi Chân.

Toàn thân Nghi Chân nóng rực, luồng điện kỳ

lạ truyền thẳng đến bụng dưới, hai chân kẹp chặt lấy nhau cũng không thể che giấu được hoa huyệt bên dưới đang từng trận co thắt.

Lục Thâm nhìn đôi mắt mờ màng nhuốm đầy du͙© vọиɠ của cô, hơi nước tràn đầy trong mắt, khuôn mặt đỏ bừng mềm mịn quyến rũ, thẫn thờ mà hơi hé môi, ngón tay anh luồn vào mái tóc dài ẩm ướt của Nghi Chân, kéo khuôn mặt của cô lên: "Thích không?”

Nghi Chân nhanh chóng nhắm mắt lại, không dám nhìn anh, cũng không nói gì.

“Đừng nói là tôi không cho cô cơ hội, cố gắng tận hưởng nó đi.”

Lục Thâm nói xong, đâm thẳng lên trên, du͙© vọиɠ của người đàn ông bắt đầu bùng nổ mất kiểm soát, anh ghé vào tai Nghi Chân thở ra một hơi sâu, như thể cố gắng kìm nén cảm giác vừa hận vừa yêu: “Tôi sắp bắn rồi, xuất vào trong cái miệng nhỏ nào của cô đây?”

Nghi Chân đẩy khuôn mặt nóng bỏng của anh ra, lắc đầu: “Anh, anh không được làm bậy.”

Lục Thâm dựa sát vào đầu cô: "Vậy thì ở miệng đi."

Bàn tay to đè đầu cô xuống, đầu dươиɠ ѵậŧ nhẵn nhụi áp vào môi Nghi Chân, chọc chọc hai lần, nhưng cô vẫn không chịu mở miệng.

Anh giả vờ nói: “Thật muốn làʍ t̠ìиɦ với cô ngay tại đây.” Nghi Chân hoảng hốt mà ô ô hai tiếng, vội vàng mở miệng, côn ŧᏂịŧ to lớn lập tức đâm vào trong miệng cô.

Lục Thâm gầm một tiếng, nắm lấy tóc cô khống chế nhịp độ: “Đừng có cắn.”

Miệng nhỏ của Nghi Chân bị đâm vào bất ngờ như vậy, ngay cả nước bọt cũng không kịp nuốt, chọc vào sâu bên trong cổ họng khiến cho hai mắt cô dâng lên một tầng hơi nước, trong khoang miệng ngập tràn mùi vị tanh nồng.

Nhưng thật ra cũng không quá khó chịu như vậy, Lục Thâm hẳn là vừa mới tắm xong, dươиɠ ѵậŧ căng phồng cũng đã được rửa sạch, cắm vào càng lúc càng sâu, bộ lông của người đàn ông quấn tới trên mặt cô, cái trán bị đẩy sát vào bụng dưới của anh, có cảm giác vô cùng rắn chắc.