Chương 17.1: Chuỗi bằng chứng

Ngay khi vụ án Hồ Nhất Minh chuẩn bị giải quyết xong, cuộc thẩm vấn rốt cuộc lại xảy ra trục trặc, cụ thể là kết quả kiểm tra tang chứng không quá chính xác.

Khi Nghi Chân tỉnh dậy đã là buổi trưa, bất chấp chuyện hoang đường tối hôm qua, vội vàng chạy đến văn phòng làm thủ tục.

Theo quy định, tất cả việc lưu trữ, vận chuyển và kiểm tra vật chứng đều được thực hiện theo một loạt các quy trình nghiêm ngặt, muốn thu hồi cũng phải theo trình tự. Tiểu Triệu dương dương tự đắc cầm tài liệu trong tay, nói: “Không cần vội, tài liệu tôi đã làm xong rồi, chỉ cần ký nữa là xong, tối nay cô qua lấy là được.”

Nghi Chân nhanh chóng cảm ơn: “Cảm ơn cậu, nếu không… Tôi sẽ bị mắng chết mất.”

Tên khốn Lục Thâm cố ý tắt điện thoại di động của cô, có lẽ là có ý tốt, nhưng cô không muốn bị mang tiếng là vô trách nhiệm đâu.

Tiểu Triệu xua tay: "Không đâu, Anh Thâm tới nói cho tôi biết rồi.”

Gần hết thời gian, hai người lái xe đến văn phòng Tổng Cục để lấy báo cáo, sau khi nhận được kết quả, sắc mặt của hai người nhất thời trở nên khó coi.

Trần Kim Thủy vô cùng cẩn thận, gây án xong liền tẩy rửa hung khí, hơn nữa là gần đây trời mưa đã làm trôi không ít các dấu vết trên đó, cho nên việc kiểm tra sinh học cái búa ít nhiều có hạn chế. Mặc dù khoa học kĩ thuật hiện đại rất tiến bộ, nếu dùng các hợp chất hóa học để phân tách vẫn có thể làm các vết máu trên mặt lộ ra, nhưng lại không thể khôi phục hoàn toàn dấu vân tay của Trần Kim Thủy, nói cách khác, không có bằng chứng trực tiếp chỉ ra Trần Kim Thủy là hung thủ, đây chính là lỗ hổng trong chuỗi mắt xích phá án.

Tiểu Triệu đang lái xe nên không thể gọi điện thoại, việc báo cáo giao lại cho Nghi Chân. Trong lòng cô vô cùng phức tạp, ít nhiều có chút lo lắng, bấm điện thoại gọi về Cục, người nhận máy lại là Đại Chiêu.

Đại Chiêu ậm ừ hai lần, không mặn không nhạt nói: “Ừ, tôi biết rồi.”

Nghi Chân hỏi: “Như vậy có ổn không?”

Đại Chiêu nghiến răng khi nghe cô nói: “Cô bị ngốc à, cô nói xem như vậy có ổn không?”

Sau lại không biết anh ta nghĩ gì mà giọng điệu lại có chút hòa hoãn hơn, giống như một người lãnh đạo tốt bụng nhẹ nhàng nói với cô: “Tiểu Khổng à, cô đừng quá lo lắng, anh Thâm đã sớm dự liệu được chuyện này, thế nhưng chuyện này có thể khiến chúng ta không thể phá án sao? Như vậy là cô đã quá xem thường anh Thâm rồi, Cục của chúng ta hằng năm đều nhận được giấy khen thưởng của thành phố đó.”

Anh ta nói Nghi Chân đừng nói những điều vô nghĩa nữa, mau chóng đưa kết quả kiểm tra về Cục.

Trần Kim Thủy và người cháu họ hàng xa của mình là Trần Chí Hòa bị giam ở hai phòng riêng biệt, Trần Kim Thủy vẫn ra sức chống đối không thừa nhận, nhưng Trần Chí Hòa là một con nghiện cờ bạc, không sợ mềm, không sợ cứng nhưng sợ nhất là cơ quan tư pháp. Ở bên Macao cũng có tiền án, ở địa bàn thành phố cũng là đối tượng bị truy đuổi của nhiều công ty vay vốn thế chấp, loại người như vậy cơ bản không phải đối thủ của Lục Thâm.

Lục Thâm để cho cậu ta ngồi đó cả đêm, đến khi cậu ta gần như suy sụp tinh thần vì không được ăn uống gì, anh mới từ từ đi vào. Anh ám chỉ cho cậu ta biết, có rất nhiều người ở Macao đang tìm kiếm cậu ta, anh cũng có lòng tốt mà loan ra một ít tin tức rằng cậu ta đang ở đây.

"Chỉ sợ cậu vừa bước chân ra khỏi chỗ này, sẽ có rất nhiều người nóng lòng muốn dùng tim, gan, lá lách, phổi và thận của cậu để gán nợ."

Toàn thân Trần Chí Hòa không khỏi run rẩy, sắc mặt trắng bệch như một bóng ma. Từ trước đến nay, cao nhân hữu tất cao nhân trị, câu nói này quả thật không sai.

Lục Thâm nhàn nhạt châm một điếu thuốc, đưa cho nam thanh niên đang cực kỳ lo sợ: “Chú của cậu ở phòng bên cạnh so với cậu còn tàn nhẫn hơn rất nhiều, ngay cả người cũng dám gϊếŧ, còn tự mình chạy đi báo án, lúc này để bảo vệ chính bản thân mình, cậu đoán xem ông ta sẽ khai gì?”